Sau này, ta thu mình lại, không còn nghe theo lời mẫu phi nữa.
Mẫu phi không vui nhưng bà ấy cũng không làm gì được ta. Mấy năm sau, bà ấy vô cùng thất vọng về ta, lại nghĩ cách sinh ra Thất đệ.
Từ sau khi Thất đệ ra đời, ta thoải mái hơn rất nhiều nhưng Thái tử lại không muốn buông tha cho ta. Hắn hạ độc ta, dù ta không trúng độc nhưng cũng thuận thế giả thành người mù.
Quả nhiên, Thái tử an phận hơn, ta cũng được yên ổn.
Vào ngày cuối năm đó, ta cùng bằng hữu đến Trạm Hà Nguyên ăn cơm, nghe thấy Thái tử ở phòng bên uống say làm loạn, còn có tiếng một nữ tử giận dữ, sợ hãi nhưng vẫn kiên cường mắng mỏ. Ta vốn không muốn xen vào nhưng cuối cùng lại cố ý đổ canh lên người mình, giả vờ đi ngang qua cửa phòng đó.
Tiểu cô nương kia khoảng chừng mười bốn mười lăm tuổi, dung mạo kiều diễm, rõ ràng rất sợ hãi nhưng vẫn bướng bỉnh đối đầu với Thái tử.
Ta ra tay giải vây giúp nàng, ngồi trong xe đưa mắt nhìn nàng vội vàng lên kiệu rời đi ta mới an tâm.
Lập Nhân nói đó là nhị tiểu thư của Khương phủ.
Hai thiên kim Khương phủ vốn rất nổi danh ở kinh thành, tỷ tỷ mạnh mẽ muội muội trầm ổn. Tỷ tỷ thường ra ngoài kết giao bằng hữu, còn muội muội lại không thích ra ngoài chơi.
Ta vốn cũng không nghĩ nhiều nhưng trùng hợp thay phụ hoàng không hỏi ý kiến của ta, đã ban hôn ta với đại tiểu thư Khương gia, còn nhị tiểu thư thì gả cho tân khoa Trạng nguyên Mẫn Thời Dĩ.
Ta lặng lẽ điều tra, dường như nhị tiểu thư có chút tình cảm với Mẫn Thời Dĩ nhưng Mẫn Thời Dĩ không phải người tốt, tự xưng là phong lưu nho nhã, ở bên ngoài lại trêu hoa ghẹo nguyệt vướng đầy nợ phong hoa.
Với tính cách của nhị tiểu thư, nếu gả cho hắn ta chắc chắn sẽ chịu thiệt thòi.
Ta nghĩ, nhị tiểu thư vẫn nên gả cho ta thì tốt hơn.
Đúng lúc ta đang sắp xếp thì Khương đại tiểu thư lại lén lút qua lại với Mẫn Thời Dĩ. Vậy nên, ta liền thuận thế giúp Khương đại tiểu thư một tay.
Nhưng ta vẫn không yên lòng, sợ rằng nhị tiểu thư quá yêu Mẫn Thời Dĩ mà đau lòng, sau này gả cho ta lại oán trách ta phá hỏng nhân duyên của nàng. Vì thế, ta đã đến Khương phủ hai lần.
Dường như nàng cũng không quá yêu thích Mẫn Thời Dĩ, phần lớn chỉ là chút tâm tư ngây thơ của thiếu nữ, có chút mong chờ nhưng chưa thực sự hiểu rõ tình cảm là gì.
Loại tình cảm này, gặp được người tốt hơn thì sẽ nhanh chóng quên đi thôi.
Vì vậy, ta bắt đầu chuẩn bị hỉ phòng theo sở thích của nhị tiểu thư.
Ngày thành thân, Khương đại tiểu thư thuận lợi bước vào kiệu hoa của Mẫn gia, còn nhị tiểu thư lại bước vào Vương phủ của ta.
Khoảnh khắc vén khăn tân nương lên, biểu cảm của nhị tiểu thư khiến trong lòng ta nhói đau, cảm giác bị người thân phản bội thực sự không dễ chịu.
Nhưng ta không thể nói ra. Nếu chuyện bên kia không phải ván đã đóng thuyền, mà Mẫn Thời Dĩ lại không biết xấu hổ đòi đổi lại thì phải làm sao?
Nếu chuyện này náo loạn lên, ta có thể mắng nhiếc bọn họ một trận rồi giữ nhị tiểu thư lại, sau đó không truy cứu nữa nhưng thể diện của Hoàng gia không cho phép ta làm như thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vì vậy, ta chỉ có thể giả vờ như không biết.
Nhị tiểu thư thật thú vị, dường như nàng muốn sớm viên phòng, mang thai hài tử, nàng còn bồi bổ cho ta, là sợ thân thể ta không tốt sao?
Ta múa kiếm cho nàng xem, nàng quả nhiên đã nhận ra sức khỏe của ta rất tốt.
Hoàn toàn không có vấn đề gì.
Nhị tiểu thư bị người khác uy hiếp, cô nương Triệu gia đó thật phiền phức. Ta vốn cho rằng nhị tiểu thư sẽ cầu cứu ta nhưng đợi mấy ngày nàng vẫn không nói gì, ta không còn cách nào, đành phải chủ động ra tay trước.
Khi cô nương Triệu gia kia rời khỏi kinh thành, tâm trạng nhị tiểu thư quả nhiên tốt hơn nhiều, mỗi ngày đều nở nụ cười với ta.
Nhị tiểu thư dịu dàng kiều mị, rất thích hoa, ngày hôm đó trong vườn mẫu đơn, thấy nàng vui vẻ như vậy, ta chỉ muốn hái cả mặt trời xuống để dâng lên cho nàng.
Nhị tiểu thư cũng rất hung dữ, khi đánh tỷ tỷ mình, còn nhặt đá ném Mẫn Thời Dĩ, nàng nghiêm mặt trông thật dữ tợn.
Nhưng nàng chưa từng hung dữ với ta.
Ngày hôm đó ta nhìn thấy Mẫn Thời Dĩ bị ném đến đầu chảy máu, tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Ta đã nói rồi, làm sao nhị tiểu thư lại để mắt đến loại người như Mẫn Thời Dĩ được.
Ta không chờ được nữa, thế là cố ý để nàng phát hiện. Nàng kể lại từ đầu đến cuối, đôi tay nhỏ kéo nhẹ tay áo ta, ta vốn cũng không tức giận, giờ đây lại càng không giả vờ được.
Hôm đó, cuối cùng chúng ta đã viên phòng.
Chờ đợi nhiều ngày như vậy, mỗi ngày nàng khổ sở cũng chỉ là trong lòng lo lắng, trong khi ta lại chịu đựng giày vò cả về thể xác lẫn tinh thần.
Nhưng vết sẹo trên cánh tay nàng thật chướng mắt.
Ta quyết định trả lại món nợ độc dược mà Thái tử đã gây ra cho ta, đã nhường hắn nhiều năm như vậy, bây giờ ta không muốn nhường nữa.
Nhị tiểu thư rất vui vẻ, dịu dàng theo sát ta.
Nàng vui thì ta cũng vui.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Chỉ cần nàng hạnh phúc, bảo ta làm gì cũng được.
Còn về ngôi vị Thái tử...
Ta sẽ hỏi ý nhị tiểu thư, nếu như nàng muốn làm Thái tử phi, ta sẽ tranh giành một phen.