Tỷ tỷ đứng sững người tại chỗ, nét giận dữ trên mặt lập tức tan biến.
“Ta... ta quên mất chuyện này.” Nàng ta muốn lại gần đỡ ta, nhỏ giọng thầm thì nói: “Ta thật sự quên mất, muội nên nhắc ta trước mới phải.”
Ta tức giận đến mức ngồi phịch xuống ghế.
Vết sẹo này là do Thái tử dùng kiếm rạch ra.
Đêm thành thân, Ninh Vương hỏi ta làm sao biết hắn có tính tình tốt, ta nói lần đó ăn cơm ở Trạm Hà Nguyên, tiểu nhị sơ suất làm đổ nước canh lên y phục của hắn, hắn cũng không tức giận.
Ngày hôm đó, ta và tỷ tỷ cũng có mặt ở đó.
Lúc đó, Thái tử say rượu, đi ngang qua nhã gian của chúng ta, nhìn thấy ta liền nổi tà tâm, muốn kéo ta đi, ta cầm chén trà đập vào người hắn ta, hắn ta lập tức rút kiếm định g.i.ế.c ta.
Đúng lúc ấy, Ninh Vương đi ngang qua cửa phòng chúng ta, hắn không nhìn thấy nhưng nghe được giọng của Thái tử, liền hô một tiếng: “Hoàng huynh cũng ở đây sao?”
Thái tử sợ Ninh Vương phát hiện mình đang làm chuyện xằng bậy, lập tức kìm lại cơn giận: “Đệ cũng ở chỗ này à?”
“Tiểu nhị vụng về làm ướt y phục của đệ.” Ninh Vương hơi lúng túng kéo vạt trường bào ướt sũng của mình: “Hoàng huynh đang ở cùng ai vậy? Nghe có vẻ rất náo nhiệt.”
Thái tử liếc nhìn y phục ướt trên người Ninh Vương, vẻ cảnh giác trong mắt giảm đi, liền tùy tiện vứt kiếm sang một bên, giả vờ như không có chuyện gì mà đi cùng Ninh Vương.
Nhờ vậy, ta mới thoát được, từ cửa sau trở về nhà.
Ngày hôm đó Thái tử say rượu, có lẽ không biết ta là nữ nhi nhà ai, hoặc có lẽ là biết thân phận của ta nhưng không muốn làm lớn chuyện ảnh hưởng đến thanh danh của mình, nên chuyện này cứ thế mà bỏ qua.
Nhưng ta vẫn ghi hận trong lòn, tỷ tỷ và gia đình cũng đều biết chuyện này.
“Làm sao tỷ có thể chắc chắn, nếu Thái tử nhìn thấy mặt tỷ, hắn sẽ không nhớ ra chuyện ngày hôm đó?” Ta hỏi tỷ tỷ.
“Ta nói là ta sai rồi.” Tỷ tỷ cũng khóc: “Với lại hôm qua ta không gặp Thái tử, nữ quyến và nam nhân ngồi riêng.”
Tỷ tỷ nghĩ đến chuyện ngày đó cũng hoảng sợ.
“Khương Nghiên, ta hy vọng tỷ có đầu óc một chút, bây giờ mỗi bước đi của chúng ta đều như đi trên băng mỏng, tỷ không vì người nhà, cũng nên suy nghĩ cho bản thân một chút.”
Tỷ tỷ lẩm bẩm một câu: “Thật ra ta cũng hối hận rồi.”
Ta và mẫu thân đều nhìn nàng ta nàng ta cúi thấp đầu, giọng nghẹn ngào: “Mẫn Thời Dĩ không phải người tốt, có nữ nhân ở bên ngoài, nhân phẩm cũng không đoan chính giống như hắn thể hiện.”
“Sớm biết hắn là loại người như vậy, ta nhất định sẽ không tráo đổi hôn ước.”
Nàng ta thì thầm: “Ta muốn hòa ly nhưng lại cảm thấy quá mất mặt, hơn nữa, ta không muốn để hắn sống yên ổn. Cho dù có hòa ly, ta cũng phải khiến hắn thân bại danh liệt.”
Ta và mẫu thân trợn mắt há hốc mồm nhìn nàng ta.
“Muội nên cảm ơn ta đã tráo đổi hôn ước.” Nàng ta lườm ta một cái: “Nếu muội gả qua đó, chắc chắn sẽ nhẫn nhịn chịu đựng, ngày nào cũng bị hắn bắt nạt.”
“Cho nên... cho nên muội cũng đừng hận ta nữa, chúng ta xem như hòa nhau.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
14
Mẫu thân sai quản sự trong nhà đi theo tỷ tỷ về nhà chồng.
Hàng ngày quản sự báo lại chuyện của tỷ tỷ cho ta.
Nàng ta ngoan ngoãn ở yên trong nhà không đi ra ngoài được ba ngày nhưng cũng chỉ ba ngày thôi, nàng ta đã nhận thiệp mời của Triệu Từ Ngọc, mời nàng ta đến nhà chơi.
Ta bảo quản sự cảnh cáo tỷ tỷ nhưng tỷ tỷ chẳng hề để tâm.
Qua một ngày nữa, quản sự lại báo về rằng tỷ tỷ và Mẫn Thời Dĩ cãi nhau, thậm chí nàng ta còn cào rách mặt của Mẫn Thời Dĩ.
“Nghe nói hồ ly tinh mà cô gia nuôi ở bên ngoài đã có thai rồi.” Quản sự thở dài: “Đại cô nương không đồng ý để cô gia nạp thiếp, hai người tranh cãi rồi động tay động chân.’
Ta càng nghe càng cảm thấy đau đầu.
“Ngươi không nhắc nhở nàng ta, bảo huynh trưởng ra mặt sao?”
Mới thành thân mà Mẫn Thời Dĩ đã muốn nạp thiếp, đây chẳng phải là không để Khương gia và thậm chí là cả phủ Ninh Vương ở trong mắt sao? Vậy nên để huynh trưởng ra mặt cũng là chuyện hợp lý.
“Đại gia chủ động tìm cô gia, cô gia vốn đã đồng ý nhưng không biết đại cô nương suy nghĩ gì mà lại sai người hạ độc hồ ly tinh kia.”
“Cô gia biết chuyện, nói rằng đại cô nương tâm địa độc ác, tức giận nói nhất định phải đưa hồ ly tinh về phủ.”
Ta nghe xong thì sững sờ, tìm đến tận cửa đánh người đúng là là tính cách của nàng ta nhưng chuyện hạ độc thì nàng ta sẽ không suy nghĩ ra.
Ta nhíu mày: “Nàng ta lấy đâu ra loại thuốc đó?”
Loại độc này chỉ có ở nơi thanh lâu phong trần, nhà đàng hoàng không thể nào có được.
Quản sự lắc đầu: “Nô tỳ cũng không biết.”
“Ngươi đi nói với huynh trưởng, bảo huynh ấy để mắt đến Triệu Từ Ngọc. Loại độc này tám chín phần là do nàng ta đưa cho tỷ tỷ.” Ta trầm ngâm một lát rồi thấp giọng nói: “Cũng đừng để Triệu Từ Ngọc gặp tỷ tỷ nữa.”
Quản sự vâng lệnh rời đi.
“Phu nhân.” Ninh Vương bước vào cửa, ta thu lại suy nghĩ, bước đến nghênh đón, hắn nhíu mày: “Sao tay lại lạnh thế này?”
Ta đỡ hắn ngồi xuống: “Thời tiết nóng nực, ta muốn sai người lấy băng đặt trong phòng.”
Ninh Vương dừng lại một lúc, không nói gì.
“Ngài làm sao vậy?” Ta hỏi.
“Hôm nay nàng có chuyện gì muốn nói với ta không?” Hắn hỏi.
“Ta...” Mũi ta cay cay, vừa tức giận vừa cảm thấy tủi thân nhưng ta không đoán được phản ứng của hắn khi biết chuyện, cũng không dám mạo hiểm: “Không có gì cả.”