Tôi cảm nhận được dáng người vốn tựa lưng thảnh thơi của Sở Dịch Thần dần ngồi thẳng dậy.
Bầu không khí trong xe trở nên cực kỳ ngượng ngập.
“Tôi xuống đây luôn nhé, cảm ơn anh đã đưa tôi về.”
Tôi vừa định tháo dây an toàn, giọng anh vang lên lạnh đến mức như ngâm trong băng:
“Ngồi yên. Tôi đưa cô về.”
Xe dừng lại ở đầu ngõ, tôi lại cảm ơn anh lần nữa.
Sở Dịch Thần không nói một lời, tôi đành cúi đầu rời đi.
Xe bật đèn, mãi đến khi tôi bước qua cổng mới nổ máy rời đi.
Khốn khổ là tối đó tôi lại mơ thấy Sở Dịch Thần. Trong mơ, anh bắt tôi quỳ dưới chân mình, mắng tôi không biết điều.
Tỉnh dậy, chỉ thấy thật nực cười.
Khi Thẩm Tâm mang tiền đến, cô cứ oán trách anh trai mình mãi.
Cô nói hôm qua anh ta ra ngoài về thì mặt lạnh tanh, chẳng thèm nói với ai.
Lúc ăn trưa cũng đen mặt im lặng, cha hỏi gì cũng không đáp, khiến ông tức quá, cầm roi đ.á.n.h anh ta.
Nghe đến đó tôi giật mình — cha anh ta ra tay thật nặng.
Thẩm Tâm bất đắc dĩ nói, cha cô đúng là nghiêm khắc, nhưng anh trai cô từ nhỏ đã ương bướng, đôi khi cố chấp đến phát bực, chẳng chịu mềm mỏng với ai.
Cha cô vốn đã không vừa ý — một người làm kinh doanh, một người làm ở tòa soạn — hai con đều không theo con đường ông sắp đặt.
May mà Thẩm Tâm là con gái, nên đỡ bị so đo hơn.
Sở Dịch Thần lại là kiểu càng nhìn càng khiến cha nổi giận.
Khi tâm trạng anh tốt, hai cha con còn có thể nói chuyện bình thường, nhưng nếu không vui, anh chẳng nói với ai câu nào.
Gặp lúc cả hai đều đang bực, Sở Dịch Thần chắc chắn sẽ bị đánh.
Điên nhất là sau khi bị đánh, anh còn lạnh nhạt nói: “Có giỏi thì đ.á.n.h c.h.ế.t tôi đi.”
Mẹ Thẩm Tâm tức đến khóc, rồi mọi chuyện mới tạm lắng xuống.
Tôi nghe xong chỉ thấy trong lòng chẳng dễ chịu gì.
Đánh như thế thật sự hơi quá đáng.
“Từ từ đã, cô vừa nói tòa soạn kia là của cô à?”
Thẩm Tâm chớp mắt: “Tôi chưa nói à? Ối, chuyện nhỏ thôi mà, không quan trọng.”
Tôi hít mạnh một hơi — bảo sao cô ấy tự do thế!
Vừa xinh đẹp, vừa có tầm nhìn hiện đại, lại đầy nghị lực — kiếp này tôi chẳng sánh nổi, nhưng có người bạn như cô ấy, thật may mắn.
Cầm bốn trăm đồng tiền lương trên tay, tôi vẫn thấy ngượng, nhưng Thẩm Tâm nói cô chỉ là người chuyển hộ, có gì thì cứ tìm anh trai cô nói.
Tôi nghĩ lại — thôi, khỏi, ngượng c.h.ế.t đi được.
Có thể Sở Dịch Thần giận tôi cũng là do một phần lỗi của tôi, bị nói trúng tim đen thế, chắc anh ta cũng khó chịu.
Thôi kệ, sau này không gặp nữa là được, tự mình tìm cách khác kiếm tiền thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi bỏ tiền vào phong bì, gửi qua đường bưu điện cho Tiêu Trầm, trong thư lại một lần nữa bày tỏ lòng cảm ơn.
Sau này, nếu có chuyện gì, cũng chẳng ai có thể lấy ơn nghĩa đó ra nói nữa.
Cuộc sống bình yên hiếm hoi kéo dài được một thời gian.
Ngoài việc học, tôi gần như dốc toàn bộ tinh thần vào cuốn tiểu thuyết mới đang viết.
Đôi khi cuộc sống cũng gợn lên vài làn sóng nhỏ.
Trên đường cùng bạn học đến giảng đường, tôi vô tình chạm mặt Tiêu Nhiễm.
Tiêu Nhiễm khoác tay một cô gái khác, cố ý nói thật to, nào là “mấy con nhà quê không biết xấu hổ”, “muốn quyến rũ đàn ông để hóa phượng hoàng” này nọ.
Giọng điệu rõ ràng nhắm vào tôi, bạn bè bên cạnh đều nghe ra cả.
Tôi lướt qua, cúi nhìn mấy đóa hoa bên đường, khẽ nói: “Đồ thiểu năng.”