Đoạn Tuyệt Thân Tộc: Ta Dẫn Đệ Muội Điền Viên Phát Tài

Chương 296



Liễu Thanh Nghiên nói với khách hàng rằng, từ ngày thứ tư khai trương sẽ bắt đầu làm thẻ thành viên, người dùng thẻ thành viên có thể được hưởng ưu đãi giảm giá năm phần trăm, tất cả các loại lương thực, dầu ăn trong tiệm đều tăng giá mười lăm văn mỗi cân so với lúc ở Thuận Thiên phủ.

Ngày hôm đó, lương thực đã bị giành mua hết sạch. Liễu Thanh Nghiên vội vàng lại bổ sung thêm rất nhiều hàng hóa vào kho.

Tối đó, sau khi đóng cửa tiệm, Liễu Thanh Nghiên cùng chưởng quỹ và trướng phòng cùng nhau kiểm đếm bạc. Liễu Thanh Nghiên không khỏi tự lẩm bẩm: "Cảm giác đếm bạc đến mềm tay, sao lại sảng khoái đến thế?" Sau đó lại nói với mọi người: "Đợi bận rộn qua ba ngày này, chúng ta sẽ đóng cửa sớm, cùng đi tửu lầu lớn ăn một bữa thịnh soạn."

Ngày thứ tư, rất nhiều người đến làm thẻ thành viên, chỉ cần nộp năm mươi lạng bạc là có thể làm được, đợi khi bạc trong thẻ dùng hết thì lại nạp thêm là được. Người giàu ở Kinh thành quả thật rất nhiều, năm mươi lạng bạc đối với họ mà nói không phải là số tiền lớn.

Buổi tối, cửa tiệm đóng cửa sớm, Liễu Thanh Nghiên mời tất cả mọi người đến nhà hàng Tụ Phúc dùng bữa, gọi đầy một bàn thức ăn ngon, Liễu Thế Nguyên cũng cùng tham gia. Mọi người ăn uống rất vui vẻ, vừa ăn vừa mơ ước rằng công việc kinh doanh của cửa tiệm sau này sẽ ngày càng thịnh vượng.

Cửa tiệm lương thực Liễu thị của Liễu Thanh Nghiên làm ăn phát đạt, cướp đi không ít việc kinh doanh của các tiệm lương thực khác ở Kinh thành. Tuy nhiên, những cửa tiệm đó đều kiêng dè quyền thế của Trung Dũng Hầu. Trung Dũng Hầu tuy đã già yếu, nhưng những thuộc hạ do ông ta một tay cất nhắc, cùng với những người được ông ta cứu mạng trên chiến trường, rất nhiều người đều là võ tướng làm quan, thực sự không dễ chọc vào.

Việc kinh doanh của cửa tiệm luôn hồng phát, bất cứ khách hàng nào đã nếm thử gạo tinh và bột mì tinh, không ai là không bị hương vị tuyệt vời và mùi thơm nồng nàn đó chinh phục. Họ ùn ùn kéo đến làm thẻ thành viên, rồi bảo họ ăn loại gạo mì thường khác thì quả thực khó nuốt trôi. Bách tính bình thường túi tiền không rộng rãi, tự nhiên không nỡ chi tiền lớn mua gạo, mà Liễu Thanh Nghiên đi theo con đường cao cấp, nàng thấu hiểu đạo lý "thu lợi từ người phú quý, việc ít công to".

Đợi cửa tiệm thuận lợi đi vào quỹ đạo, trong lòng Liễu Thanh Nghiên lại nhớ đến việc học hành của Thanh Dật, chuyện này đã bị trì hoãn hơn nửa năm rồi, cần phải tìm cho đệ ấy một trường học tốt ở Kinh thành, để đệ ấy được giáo d.ụ.c thật tốt.

Về đến Trung Dũng Hầu phủ, Liễu Thanh Nghiên nói ý định của mình cho mọi người nghe. Lão gia tử vỗ n.g.ự.c nói: "Ta sẽ nhờ người, gửi thằng bé vào Quốc Tử Giám."

Liễu Thanh Nghiên vội vàng xua tay: "Gia gia, ta không muốn đệ ấy vào Quốc Tử Giám. Nơi đó toàn là con cháu quan lại, ta đây thân phận nhỏ bé là huyện chúa, nếu để Thanh Dật vào đó, nhất định sẽ bị người ta xem thường, về sau phiền phức chắc chắn không ít."

Ta chỉ muốn để đệ ấy được học ở thư viện trong kinh thành. Trình độ phu tử ở thư viện nơi đây chắc chắn hơn hẳn ở Thái Châu.”

Mọi người nghe vậy, đều thấy lời này hợp lý, dù sao, con cháu của Quốc Tử Giám đa phần đều có chút thế lợi.

Liễu Thế Thừa tiếp lời: “Trong kinh thành, ngoài Quốc Tử Giám, thì Minh Chí Thư Viện là xuất sắc nhất. Ta quen viện trưởng, sẽ đến nói vài lời, để Thanh Dật vào thư viện không thành vấn đề.”

Gà Mái Leo Núi

Liễu Thanh Nghiên vội vã cảm tạ: “Vậy thì đa tạ đại bá. Thanh Dật đã là đồng sinh rồi, nếu không phải vì nạn đói loạn lạc, mùa xuân năm nay đã có thể tham gia Xuân thí để thi tú tài rồi.”

Lão gia tử nghe vậy, tán thán: “Thanh Dật đứa nhỏ này, quả nhiên xuất chúng! Đệ ấy năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

Liễu Thanh Nghiên đáp: “Thanh Dật năm nay mười bốn tuổi. Nhưng đệ ấy một mình ở kinh thành, ta thực sự không an tâm, sau này e rằng còn phải làm phiền đại bá, nhị thúc chiếu cố nhiều hơn.”

Lão gia tử cười nói: “Thanh Nghiên, con nói lời này thật khách sáo rồi. Người một nhà không nói chuyện hai lời.

Đại bá và nhị thúc của con chắc chắn sẽ chăm sóc Thanh Dật chu toàn. Ngày nghỉ sẽ đón về nhà, ăn ngon uống tốt mà chiều chuộng.”

Thôi Ngọc Linh cũng cười phụ họa: “Cứ yên tâm đi, ta sẽ bảo đầu bếp làm thêm mấy món sở trường, tẩm bổ cho Thanh Dật thật tốt, về phía Thanh Dật con cứ an tâm trăm phần.”

Ngày hôm sau, Liễu Thế Thừa trở về báo lại, Minh Chí Thư Viện đã an bài ổn thỏa, Thanh Dật có thể đi bất cứ lúc nào.

Việc bên này vừa xong, Liễu Thanh Nghiên dặn dò Liễu Thế Nguyên và mọi người, nếu có việc tìm nàng, cứ đến tiệm lương thực, bảo Lão Ưng đưa thư.

Sau đó, Liễu Thanh Nghiên lại đi gặp Vương công công, dâng lên một cây linh chi trăm năm.

Vương công công vừa thấy linh chi, lập tức trợn mắt há hốc mồm, đây chính là kỳ trân dị bảo khó tìm, có tiền cũng khó mua được.

Ban đầu, Vương công công nhiều lần từ chối, nhưng Liễu Thanh Nghiên kiên quyết muốn tặng, hắn đành phải nhận lấy.

Cây nhân sâm ngàn năm bán vào cung trước đó, đã bán được tới năm vạn lượng bạc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trên thực tế, ở thời cổ đại này, nhân sâm ngàn năm được coi là vô giá, cho dù bỏ ra mười vạn lượng cũng khó mà mua được.

Liễu Thanh Nghiên cảm thấy năm vạn lượng không phải là một số tiền nhỏ, nếu không phải không thể một lúc lấy ra quá nhiều bảo vật, chỉ cần dựa vào bán nhân sâm, linh chi, nàng đã có thể phát tài lớn, dù sao trong không gian của nàng loại bảo vật này nhiều vô kể.

Liễu Thanh Nghiên suy tính, kinh thành lắm kẻ giàu sang, cơ hội hiếm có, chi bằng cải trang một phen đi bán linh chi.

Trong lòng vừa động, chi bằng hành động ngay, nàng cáo biệt mọi người trong Trung Dũng Hầu phủ, liền quay người tiến vào không gian trang điểm kỹ lưỡng.

Sau một hồi biến hóa, nàng chợt biến thành một nam tử.

Dung mạo trên mặt cố ý hóa trang xấu xí, nhưng trên người lại mặc y phục dị vực của Giang Châu phủ, thứ vải vóc ấy đều là loại thượng hạng, cực kỳ tinh xảo.

Nàng vừa bước ra đường cái, lập tức thu hút không ít ánh mắt.

Nhưng mọi người nhìn thấy khuôn mặt xấu xí của y, lại đều nhao nhao quay đi, thậm chí có người lẩm bẩm: “Phí hoài bộ y phục đẹp đẽ này, sao lại mọc ra khuôn mặt xấu xí thế kia.”

Liễu Thanh Nghiên chẳng thèm để tâm đến những ánh mắt đó, vừa đi vừa hỏi thăm về tiệm t.h.u.ố.c lớn nhất kinh thành.

Chẳng mấy chốc, nàng đã đến Bảo Hòa Đường. Liễu Thanh Nghiên đi thẳng vào tiệm, cất tiếng hỏi: “Xin hỏi chưởng quầy có ở đây không? Nếu Đông gia có mặt thì càng tốt, ta có linh chi muốn bán.”

Tiểu nhị thấy y ăn mặc bất phàm, vội nói: “Khách quan đợi lát, tiểu nhân sẽ đi mời Đông gia tới. Thật trùng hợp, hôm nay Đông gia vừa hay có mặt ở đây.”

Không đợi lâu, chỉ thấy một vị mỹ nam tử phong độ ngời ngời khoan thai bước tới.

Nhìn tuổi tác này, ước chừng hơn ba mươi, ngũ quan tinh xảo như người trong tranh.

Đông gia mỉm cười, hỏi: “Xin hỏi công tử muốn bán linh chi? Ta chính là Đông gia nơi đây.”

Liễu Thanh Nghiên vừa đáp lời, vừa lấy ra linh chi đã chuẩn bị.

Linh chi lần này được đặt trong hộp gỗ, lại còn dùng một tấm lụa đỏ bọc lại, dù sao bán đồ vật, bao bì phải tinh xảo một chút mới tốt.

Liễu Thanh Nghiên nói: “Không sai, ta chính là đến bán linh chi.”

Khi nam tử thấy linh chi trong hộp gỗ, mắt y chợt trợn tròn, bên trong hiển nhiên chứa hai cây linh chi trăm năm!

Y sống đến từng tuổi này, còn chưa từng thấy ai vừa ra tay đã là hai cây linh chi trăm năm.

Nam tử kia vội vàng hỏi: “Công tử, ta có thể cầm lên xem xét kỹ lưỡng không?”

Liễu Thanh Nghiên đáp lời hào sảng: “Đương nhiên có thể.”

Nam tử cẩn thận từng li từng tí nhấc một cây linh chi lên, chuyên chú xem xét, ánh mắt đầy vẻ nhiệt thiết, sau đó lại nhấc cây còn lại lên, cũng nhìn rất kỹ càng.

Nam tử xem xong kỹ lưỡng, nhẹ nhàng đặt linh chi trở lại hộp, hỏi: “Công tử, hai cây linh chi này ngài đều định bán ư?”

“Đúng vậy, đều bán. Đây là ta tình cờ hái được trong thâm sơn, Đông gia ngài cứ ra giá đi.

Nếu giá cả hợp lý, ta sẽ bán; nếu không hợp lý, ta sẽ đi tiệm t.h.u.ố.c khác xem sao. Ta đối với nghề này cũng coi như hiểu biết, Đông gia ngài phải ra một cái giá thật lòng.”