Hôm đó anh đang thi đấu, một đám nữ sinh vây quanh anh kín mít, kêu la inh ỏi.
Lúc đó tôi đang mải mê chụp ảnh, khó lắm mới gặp được một cực phẩm như vậy. Thế là tôi cũng chen vào đám đông, cầm máy ảnh điên cuồng bấm chụp.
Chỉ là vận may không tốt, bị anh bắt tại trận. Anh lạnh mặt, giật lấy máy ảnh, xóa ảnh loạn xạ.
Tại sao chỉ xóa ảnh của tôi? Người khác cũng chụp mà, chẳng lẽ chỉ vì tôi dùng máy ảnh? Tôi ấm ức đến đỏ bừng mặt, giận mà không dám nói.
Đến khi lấy lại máy ảnh, tôi lại thấy vui. Anh để sót một tấm, tấm ảnh vén áo lên để lộ một chút cơ bụng.
Sau này mỗi khi nhìn thấy tấm ảnh này, tôi đều không khỏi cảm thán sự thiên vị của tạo hóa. Anh quá sức quyến rũ, cả về tướng mạo, dáng người lẫn khí chất ngổ ngáo.
Nghe nói số học tỷ học muội theo đuổi anh đủ để lập cả một trung đội tăng cường. Lúc đó tôi chỉ đơn thuần thưởng thức bằng con mắt nghệ thuật, cũng không để tâm lắm.
Nhưng ngay khi sắp quên thì tôi lại nhận được một đơn chụp ảnh mới theo kiểu làm cho vui.
Lúc gặp mặt, tôi suýt chút nữa đã hết hồn.
Vậy mà lại là Cố Minh.
Anh muốn chụp vài tấm ảnh đời thường để chuẩn bị cho cuộc thi học thuật sắp tới.
Không ngờ người trông như trùm trường như anh lại còn là một học bá.
May mà anh không nhận ra tôi, có điều anh đúng là không biết chụp ảnh.
Cả quá trình tôi phải liên tục chỉnh dáng, hướng dẫn biểu cảm, chọc cho anh thả lỏng cười, mệt muốn chết.
Chết người hơn là, mỗi lần đến gần, tim tôi lại đập như ngựa hoang mất cương.
Nhích tay một chút, nghiêng má một chút, nâng cằm một chút.
Mỗi lần chạm vào người anh, ngón tay tôi như bị lửa đốt.
Thật khó hiểu, chụp cho người khác đâu có thế này.
Cũng may anh tuy lạnh lùng, nhưng hiếm khi dễ nói chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Xem ảnh xong, anh không nói một lời, trực tiếp kết bạn WeChat với tôi rồi chuyển khoản.
Nhưng con người này thật là có độc.
Hơn một tháng sau, tôi chụp cho ai cũng thấy nhạt nhẽo, cứ thấy người trong ống kính chỗ nào cũng không ổn, ảnh hưởng đến cảm hứng sáng tác của tôi.
Nhưng đúng lúc này, đơn hàng lại tăng đột biến, bận tối mắt tối mũi.
Hỏi thăm một chút, tôi sợ đến toát mồ hôi lạnh.
Họ đều nói là nhìn thấy bài đăng hẹn chụp ảnh của Cố Minh trên mạng rồi tìm đến tôi, trên ảnh còn có thông tin liên lạc của tôi.
Khiếp! Chẳng lẽ anh cho rằng tôi lấy ảnh của anh làm quảng cáo?
Tôi có truyền ảnh cho ai đâu.
6
Đang lúc tôi còn do dự không biết có nên tìm anh giải thích không thì lại gặp anh ở trên đường.
Trông anh như vừa đánh nhau với ai đó, khí thế hung hăng, khóe miệng còn bị rách một vệt.
Ánh mắt lạnh lùng sắc bén liếc qua.
Tôi sợ đến mức run lên, vội vàng tiến lên giải thích.
Dưa Hấu
“Cái đó, ảnh của anh, không phải tôi đăng lên mạng đâu.”
“Thảo nào dạo này tôi nhận được không ít cuộc gọi quấy rối.”
“Thật sự không phải tôi…”
“Tôi đói rồi, ăn cơm trước đã.”
Chớp mắt một cái, tôi đã ngồi đối diện Cố Minh một cách khó hiểu.
Đành mời anh ăn cơm tạ lỗi ở một quán ăn nhỏ gần trường.
Thôi vậy, coi như
nể tình dạo này tôi nhận được nhiều đơn nhờ anh, bữa cơm này coi như nên mời.