Đoá Hoa Cao Lãnh

Chương 1



Tôi mơ mơ màng màng hái được đóa hoa cao lãnh của Đại học A.

 

Mà còn là đóa hoa cao lãnh, ngầu nhất nữa chứ.

 

Anh như một liều thuốc độc, từng sợi tóc cũng mang theo sức mê hoặc.

 

Mỗi lần gặp mặt tôi đều không nhịn được muốn dính lấy anh.

 

Nhưng anh lại lạnh lùng giữ tay tôi lại: “Em kiềm chế chút được không?”

 

Yêu nhau mấy tháng, đừng nói cơ bụng, đến bụng của anh, tôi còn chưa được chạm vào.

 

Tôi thấy chán ngắt nên đòi chia tay.

 

Đóa hoa cao lãnh giữ mình trong sạch lập tức mất bình tĩnh.

 

“Chẳng phải người ta nói có được rồi thì không biết quý trọng sao, em còn chưa có được anh mà?”

 

“Hừ, quả nhiên em chỉ coi trọng cái mã ngoài của anh thôi!”

 

“…Mã ngoài thì mã ngoài, em quay lại đi.”

 

1

 

Em út trong ký túc xá có bạn trai, theo lệ thì phải mời cả phòng và người thân đi ăn.

 

Tôi nhắn tin cho Cố Minh.

 

Mãi lâu sau, anh mới gọi lại.

 

“Cuối tuần thì được, vừa nãy đang chơi bóng.”

 

Tiếng thở nhẹ cùng giọng nói khàn đặc trưng của anh truyền qua ống nghe.

 

Như có dòng điện chạy qua, tê dại cả xương tai.

 

Trong lòng tôi lập tức nổi bong bóng màu hồng, tôi ngây ngốc cười ngọt ngào.

 

Tôi đang định nói sẽ đến tìm anh.

 

Thì nghe thấy giọng lười biếng của anh truyền đến.

 

“Nhưng mà, có một yêu cầu, em đừng động tay động chân với anh.”

 

Tôi cứng đờ, mặt đỏ bừng.

 

“Đâu có? Em chỉ nắm tay thôi mà.”

 

“Bạn gái à, em thành thật chút đi, chỉ là nắm tay thôi sao?”

 

“Từ ngón tay đến cánh tay, nếu anh mà không ngăn lại, không biết em sẽ mò đi đâu nữa.”

 

Anh xấu xa trêu chọc.

 

Tôi xấu hổ, nhưng không thể phản bác.

 

Cố Minh như liều thuốc độc, có sức hút khó cưỡng với tôi.

 

Trước khi gặp anh, tôi là một cô gái ngoan ngoãn, sống theo khuôn phép.

 

Sau khi gặp anh, tôi biến thành một cô gái thích dính người.

 

Mỗi một điểm ở anh đều hấp dẫn tôi, mọi cử chỉ của anh đều khiến tôi mê mẩn.

 

Chỉ cần nghe thấy giọng nói của anh, ngửi thấy mùi hương của anh, tôi đã thấy vui vẻ.

 

Mỗi lần gặp mặt đều không nhịn được muốn chạm vào anh, hôn anh.

 

Nhưng không ngờ, người trông có vẻ sành sỏi như anh lại lạnh lùng và nghiêm túc đến vậy.

 

Lần nào anh cũng dùng khuôn mặt lạnh lùng của tra nam để chậm rãi ngăn cản.

 

“Chúng ta mới quen nhau thôi, em cứ từ từ, đừng vội.”

 

“Anh không thích có những cử chỉ thân mật trước mặt người khác.”

 

“Quản lý tốt cái móng vuốt nhỏ của em, đừng để nó vượt giới hạn, được không?”

 

Tôi cứ thấy mình chẳng khác nào một người phụ nữ lưu manh ép người tốt vào đường cùng.

 

Vừa xấu hổ, vừa suy sụp.

 

Cứu mạng!

 

Sao tôi lại ra nông nỗi này?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Mãi sau này tôi mới biết, cảm giác đó gọi là thích theo phản xạ sinh lý.

 

Là rung động từ tận đáy lòng, là sức hút tự nhiên giữa hai người, là sự chìm đắm vô thức.

 

2

 

Để không dọa đóa hoa cao lãnh mà tôi vất vả lắm mới theo đuổi được chạy mất.

 

Tôi chỉ còn cách ra sức đè nén những ý nghĩ xấu xa, cố gắng giữ hình tượng gái ngoan thanh thuần.

 

Tối hôm đó, cả buổi ăn cơm tôi đều giữ mình rất tốt.

 

Ăn nói cẩn trọng, hành vi quy củ.

 

Rõ ràng hôm nay là lần đầu em út dẫn bạn trai ra mắt người nhà, vậy mà tôi lại căng thẳng hơn cả anh, đến mức Cố Minh phải liên tục liếc nhìn tôi.

 

Ăn xong, cả nhóm đi xem phim.

 

Trưởng ký túc xá thông minh chọn một bộ phim kinh dị tình cảm.

 

Xung quanh có không ít các cặp đôi, các cô gái thỉnh thoảng lại khe khẽ kêu lên, sau đó là giọng các chàng trai dỗ dành, cuối cùng biến thành những âm thanh khiến người ta đỏ mặt tía tai.

 

Chỉ có tôi là ngồi thẳng tắp, mắt không hề liếc ngang liếc dọc.

 

Vẻ mặt vô cùng kiên định nhìn chằm chằm vào màn hình.

 

Không phải tôi gan dạ, chỉ là tôi đang chóng mặt.

 

Chóp mũi toàn là hơi thở dễ chịu của Cố Minh, khiến cho đầu óc tôi quay cuồng.

 

Tâm trí hoàn toàn không đặt vào bộ phim.

 

“Hay không?” Cố Minh liếc nhìn tôi.

 

“Ừm.”

 

Tôi gật đầu xong, mới phát hiện trên màn hình đang chiếu cảnh nóng bỏng khiến người ta m.á.u dồn lên não.

 

“Biết ngay là em thích cái này mà.”

 

Anh nhếch mép cười đầy ẩn ý.

 

Máu nóng “dồn” lên não, tôi không còn mặt mũi nào, đứng dậy chuồn mất.

 

Đợi tôi trở lại, phim đang chiếu đến đoạn gay cấn, kích thích.

 

Trong rạp tối om, hiệu ứng âm thanh kinh dị bao trùm xung quanh.

 

Tôi mượn ánh sáng điện thoại cẩn thận dò dẫm về chỗ ngồi.

 

Đột nhiên, một tiếng thét chói tai vang lên từ màn hình.

 

Tôi giật mình vấp chân, cả người nhào về phía Cố Minh.

 

Anh khẽ rên, nắm chặt cổ tay tôi, nghiến răng “Suỵt” một tiếng.

 

“Đúng là không thể lơ là dù chỉ một giây…”

 

“Em định ám sát, muốn lấy mạng già của anh hả?”

 

Tôi hoảng hốt, lắp bắp giải thích.

 

“Em không cố ý, xin lỗi.”

 

Tôi vội vàng muốn rút tay ra, nhưng anh lại càng siết chặt hơn.

 

Anh thở dài, vén những sợi tóc mai lòa xòa trên má tôi: “Sợ à?”

 

Tôi ngẩn người, mới nhận ra anh đang hỏi về bộ phim.

 

Thế là vội vàng gật đầu, phát ra tiếng kêu ư ử như mèo con.

 

“… Ừm, đáng sợ quá.”

 

Anh che mắt tôi, cười mắng yêu một câu.

 

“Đừng có trợn mắt xanh lè như sói đói nữa, may ra anh còn tin.”

 

Dưa Hấu

Nói xong, anh dùng một tay nhấ

c bổng tôi, ấn xuống ghế ngồi.

 

Hiếm khi rộng rãi như vậy, anh dang tay ôm tôi vào lòng.

 

“Thế này được chưa? Ngồi yên, tập trung xem phim đi.”

 

Anh oan uổng tôi.