Sau khi rời khỏi tập đoàn Triệu thị, Lâm Vân vội vàng tới tập đoàn Tỉnh Xuyên.
Tòa nhà Tỉnh Xuyên.
Lâm Vân vừa tiến vào tòa nhà đã đụng mặt giám đốc tài vụ Lê Minh Hằng .
“Ồ, cậu Vân về rồi này, thế nào? Có hoàn thành công việc không? Có ăn phải quả đắng không!” Lê Minh Hằng khoanh tay, nở một nụ cười nhạo báng.
Lâm Vân cười cười: “Lê Minh Hằng , anh rất muốn thấy tôi bị biến thành trò cười đúng không? Nhưng mà lại làm anh thất vọng rồi, tập đoàn Triệu thị đã đồng ý ngừng hợp tác với nhà họ Phạm, ngừng ưu đãi hạ giá.”
Lê Minh Hằng nghe thấy thế thì nụ cười trên mặt lập tức đông cứng lại.
“Anh nói láo, tập đoàn Triệu thị chắc chắn không thể đồng ý với anh, e là ngay cả chủ tịch Đông anh cũng chưa được gặp chứ còn nói đồng ý với anh? Muốn lừa tôi à? Nằm mơ đi!” Lê Minh Hằng nói lớn.
“Có vẻ anh biết nhiều thật đấy, lúc đầu tôi không có cách nào thành công nhưng lại xảy ra chút việc ngoài ý muốn khiến tôi thành công rồi!” Lâm Vân lạnh lùng cười.
“Anh nghĩ tôi sẽ tin anh à? Anh coi tôi là đồ ngu chắc?” Lê Minh Hằng cười khẩy nói.