“Đường sống của mày liên quan quái gì đến bọn tao, mày làm trái thì chúng tao phải giữ xe! Huống hồ cái minibus rách này của mày vốn là không đủ giấy tờ, hiểu không?” Một tên béo mặc cảnh phục hung hãn nói.
Dừng một chút, Lâm Vân nói tiếp: “Anh không việc gì chứ?”
“Ôi, những người này khinh người quá đáng, xe của người khác có thể vào được, tôi không đóng tiền ra vào thì giữ xe của tôi, tôi nói đóng tiền bù mà bọn họ cũng không đồng ý, cứng rắn muốn tôi nộp phạt 17 triệu, không nộp phạt thì cho xe kéo đi.” Tài xế minibus uất ức nói.
17 triệu đối với tài xế minibus mà nói là rất rất nhiều tiền, anh ta mua chiếc minibus cũ này cũng chỉ có 17 triệu.
Tài xế minibus bụm mặt, tức giận nói: “Nếu không phải vì còn con nhỏ, vợ và mẹ già phải nuôi, tôi thật muốn liều mạng với bọn họ.”
Lâm Vân biết tài xế minibus là điển hình của lớp người thành thật ở tầng chót xã hội.
Có thể ép anh ta đến mức muốn liều mạng thì chiếc minibus này thật sự có ý nghĩa lớn với anh ta.
Đương nhiên dù tài xế minibus muốn liều mạng thì anh ta cũng không dám làm. Vì anh ta làm người đến tuổi này rồi, trên có già dưới có trẻ, trên vai gánh trách nhiệm nặng nề.
Anh ta không có quyền khiến cho tính mạng của bản thân xảy ra bất cứ sai lầm này.
Dù sao, sống cũng không dễ dàng gì.
Lâm Vân nhìn anh ta, trong lòng có chút khó chịu.
Lâm Vân biết tài xế minibus là người tốt, từ việc anh ta đồng ý đưa Lâm Vân đi miễn phí đồng thời còn cho Lâm Vân 350 ngàn cũng đủ nhìn ra.
“Không sao, tôi giúp anh giải quyết.” Lâm Vân vỗ vai anh ta.
“Đừng, những người này không dễ chọc!”
Tài xế minibus kéo tay Lâm Vân lại.
Hiển nhiên là tài xế minibus không muốn Lâm Vân bị dính vào.
“Không sao đâu, tôi có thể giải quyết, anh yên tâm.” Lâm Vân mỉm cười nói.
Ngay sau đó, Lâm Vân xoay người nhìn về mấy tên quản lý chợ, lại nhìn gã béo mặc cảnh phục.