Điền Thất phát giác ra, cho dù Tôn Đại Lực không dám tới tìm nàng gây phiền toái, nhưng chung quy nàng vẫn đã kết oán với người của Thục Phi nương nương.
Thục Phi nương nương là một trong Tứ phi, vốn tính kiêu căng, lại thêm thói quen hộ đoản. Sư phụ của Tôn Đại Lực đã dám đổi trắng thay đen, tố khổ một phen trước mặt Thục Phi, khiến Điền Thất danh chính ngôn thuận lọt vào danh sách ghi hận của nàng ta. Lúc này, nàng là Ngự tiền thái giám, ngoại trừ Hoàng thượng, tạm thời không ai dám kiếm chuyện với nàng. Nhưng chỉ cần nàng rời khỏi Càn Thanh cung, Thục Phi muốn đoạt mạng nàng cũng dễ như trở bàn tay. Do đó, nàng phải bám chặt lấy Hoàng thượng. Sống là người của Càn Thanh cung, c.h.ế.t cũng phải là ma của Càn Thanh cung. Điền Thất hạ quyết tâm không thể lay chuyển.
Nhắc đến việc này, không thể không sơ lược giới thiệu sự phân chia thế lực trong hậu cung một chút.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hiện tại, các vị phi t.ử có phẩm hàm cao nhất là Tứ phi: Đức, Thục, Thuận, Khang. Không chỉ ngôi vị Hoàng hậu còn bỏ ngỏ, mà ngay cả hai vị trí Hoàng Quý phi và Quý phi cũng đang trống. Việc Hoàng Quý phi không có cũng là thường tình, bởi lẽ đa số phi tần được phong Hoàng Quý phi đều là do Quý phi sau khi qua đời mới được truy phong lên.
Riêng vị trí Quý phi, nếu không có tình huống đặc thù, thông thường phải sinh hạ được con cái mới có tư cách sắc phong. Lúc này, Tứ phi trong hậu cung đều chưa có long chủng, nên tất cả đều chỉ có thể an tọa trên ghế Phi tử. Điều này có nghĩa là, bất cứ ai có thể hạ sinh long chủng, sẽ có cơ hội tấn phong Quý phi, thậm chí việc nhòm ngó ngôi vị Hoàng hậu cũng không phải là chuyện viển vông.
Hậu cung không có Hoàng hậu, mọi việc tạm thời được Thái hậu sai Đức Phi và Thuận Phi đồng quản lý. Thái hậu là người thấu tình đạt lý, thấy bản thân đã cao tuổi, không tiện nhúng tay quá sâu vào chuyện của con cái, nên trừ phi có việc đại sự, còn lại mọi sự vụ thường nhật đều giao toàn quyền cho Đức Phi và Thuận Phi. Đức Phi như đã đề cập, nhân phẩm hiền lương, thanh danh vô cùng tốt. Còn Thuận Phi lại là người thuộc phái thực lực, lời nói hay việc làm đều giỏi giang, cẩn trọng, rất được Hoàng thượng thưởng thức.
Thục Phi là người trẻ tuổi và dung nhan xinh đẹp nhất trong Tứ phi, số lần được thị tẩm cũng nhiều nhất, bởi vậy khả năng hoài t.h.a.i long chủng của nàng ta cũng lớn nhất. Đó chính là lợi thế lớn nhất của nàng.
Riêng Khang Phi, tuy nhìn qua có vẻ không có cảm giác tồn tại gì đáng kể, nhưng lại có một hậu thuẫn vững chắc — nàng là cháu gái ruột của Thái hậu. Mẹ của nàng là em gái ruột thịt cùng cha cùng mẹ với Thái hậu, tình cảm tỷ muội giữa hai người cực kỳ gắn bó.
Tóm lại, Tứ phi đều có chỗ dựa riêng, thế lực có thể nói là ngang bằng nhau, tạm thời chưa nhìn ra manh mối rõ ràng về bên nào sẽ chiếm ưu thế.
Điền Thất thầm nghĩ, Hoàng thượng quả là kẻ khác biệt. Hoàng hậu nương nương đã băng hà nhiều năm, mà người vẫn chậm chạp không lập tân hậu. Rất nhiều văn võ đại thần đã dâng tấu trình bày quan điểm về việc này, nhưng người đều chẳng hề bận tâm.
Kỳ thực, những chuyện ấy chẳng liên quan gì đến Điền Thất. Bất kể các vị phi t.ử kia có thủ đoạn lợi hại đến đâu, Hoàng thượng vĩnh viễn là bậc chí tôn. Nàng chỉ cần hầu hạ Hoàng thượng cho chu đáo, khi rảnh rỗi lại truyền đạt vài lời dặn dò để kiếm chút bạc lẻ, cứ thế ngày ngày vui vẻ trôi qua là mãn nguyện rồi.
Hôm nay, Hoàng thượng có vẻ cực kỳ vui vẻ.
Bởi lẽ quốc vương của một tiểu quốc đã tới dâng lên một con rùa thần khổng lồ.
Dân bản xứ gọi loài rùa này là rùa nước ngọt, vì chúng sinh sống trong đầm lầy, sông ngòi, ao hồ nên mới gọi như vậy.
Tô Môn Đáp Tịch là một tiểu quốc nghèo khó, lấy việc đ.á.n.h bắt cá làm kế sinh nhai. Khoản thu nhập thêm của họ chủ yếu đến từ việc thu chút lộ phí trên biển của các thuyền buôn đi ngang qua.
Đại Tề là thiên triều quốc lớn, hàng năm Tô Môn Đáp Tịch đều phải đến triều cống. Kỳ trân dị bảo thì họ không hề có. Hoàng đế Đại Tề cũng chẳng thiếu thốn gì, nên hàng năm họ chủ yếu dâng lên một vài đặc sản địa phương, ví như các loại hoa cỏ lạ, chim chóc, cá côn trùng để thưởng ngoạn, hoặc là bảo thạch, hương liệu quý hiếm.
Con rùa đen này được phát hiện khi đang ngủ đông. Bởi vì kích thước quá lớn, nó kinh động đến Quốc vương. Vua Tô Môn Đáp Tịch vừa thấy tướng mạo này của nó, trong lòng liền nghĩ thầm lễ triều cống năm nay đã có vật phẩm xứng đáng. Hắn biết người Trung Nguyên coi rùa đen như vật tượng trưng của sự trường thọ, thế là càng vui vẻ chiều lòng ý thích của Đại Tề, trực tiếp chất con rùa khổng lồ vẫn đang ngủ này lên thuyền, chuyển đến Đại Tề.
Chính hắn cũng đi theo thuyền tới đây, tự xưng là để hộ tống thần rùa, nhưng kỳ thực là để kiếm chác của ngon vật lạ.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Tuy rằng tính theo tháng, chuyến đi này đã kéo dài từ mùa đông sang tận mùa xuân, nhưng vì thuyền của họ một đường vẫn đi về hướng Bắc, khí hậu chẳng hề ấm áp hơn chút nào, nên con rùa đen vẫn say giấc ngủ đông như trước, cứ thế từ Tô Môn Đáp Tịch ngủ thẳng một giấc tới Đại Tề.
Khi rùa thần mở mắt, nó phát hiện hang ổ của mình không còn nữa, thay vào đó là một thế giới lạ lẫm. Hồ nước hơi lạnh buốt, liễu rủ bên bờ, mặt hồ lơ thơ hoa sen, giữa hồ lại có một cái đình. Mấy thứ này đối với nó đều có hình dạng thật đáng sợ. Hơn nữa, nó còn lọt vào vòng vây xem vô cùng nghiêm trọng.
Hoàng đế bệ hạ dẫn theo Thái hậu, các vị phi tần cùng hoàng tử, công chúa nhỏ, đứng bên hồ Thái Dịch cùng nhau thưởng thức thần rùa.
Điền Thất đứng ở phía sau Kỷ Hành, khoảng cách khá gần, nên cũng may mắn được chiêm ngưỡng con rùa đen khổng lồ này.
Rùa nước ngọt vốn đã to lớn hơn đồng loại, nhưng con rùa này lại càng vượt trội, đến mức ngay cả những người thường xuyên đ.á.n.h bắt hay thuần dưỡng rùa cũng chưa từng thấy qua một con nào khổng lồ đến vậy. Đường kính mai rùa ít nhất phải đến nửa trượng (gần hai mét), mặt mai bóng loáng, đen tuyền như một khối hắc thạch khổng lồ; cái cổ thô to cong lên, trợn tròn đôi mắt bồ câu bất động nhìn về phía những người đứng bên bờ hồ.
Điền Thất không khỏi tấm tắc, lấy làm kinh ngạc.
Lúc này, mấy tiểu thái giám mang mấy giỏ cá tới, chuẩn bị đút cho thần vật ăn. Kỷ Hành vừa quay đầu lại, đã thấy Điền Thất kiễng chân rướn cổ, đôi mắt trợn tròn nhìn chằm chằm Hắc Quy, ánh nhìn sáng rực như có lửa.
Hắn cong cong khóe miệng, nói với Điền Thất: "Ngươi, đi đút đồ ăn cho thần vật."
Được trao cho sứ mệnh quang vinh này, Điền Thất lập tức bước ra khỏi hàng, đi tới trước giỏ cá, bắt lấy một con cá lớn, ước lượng trọng lượng trong tay rồi phóng thẳng về phía Hắc Quy.
Tầm mắt mọi người đều chuyển động theo con cá.
Con cá bay theo một đường vòng cung, "Bùm" một tiếng, rơi trúng đỉnh đầu rùa đen.
Cả đám đông đang vây xem với vẻ mặt đầy mong đợi: "..."
Hắc Quy phản ứng chậm chạp, việc trông chờ nó chủ động đón lấy là điều không thể, đơ ra chịu đựng một cú đập như vậy cũng là dễ hiểu. Tuy có thể giải thích như vậy nhưng vẫn thấy có chút khó hiểu.
May thay, Hắc Quy tuy có chậm chạp nhưng thân thể lại vững chãi, một cú đập nhẹ kia chẳng thấm vào đâu. Nó cúi đầu chìm xuống mặt nước, ngậm con cá vừa rơi xuống vào miệng, rồi bắt đầu nhấm nháp.
Bởi vì thân thể quá lớn, con cá cỡ này đối với nó hoàn toàn không đáng kể. Hơn nữa, nó lại vừa tỉnh giấc sau kỳ ngủ đông, lúc này bụng đã đói cồn cào.
Vì thế, nó ăn rất nhanh, hai ba cái gặm đã nuốt trọn con cá, rồi lại khôi phục dáng vẻ ngửa đầu, im lìm ngóng nhìn như ban đầu.
Điền Thất lại lấy ra một con cá khác, lần này cố ý khống chế phương hướng, không nhắm vào đầu rùa đen mà ném nữa. Con cá rơi bên cạnh cổ rùa. Lần này, rùa đen phản ứng nhanh hơn, không chờ con cá chìm xuống đã ngậm lấy ăn.
Quần chúng nhìn thấy say sưa ngon lành. Điền Thất bèn tiếp tục dùng phương thức này, phô diễn tài ném cá trước mặt các chủ t.ử hậu cung.
Tiểu Hoàng t.ử Như Ý cảm thấy vô cùng hứng thú, thế là lăng xăng nhảy tót đến bên Điền Thất, chớp mắt đã ôm chặt lấy bắp chân nàng, nũng nịu nói: "Ta cũng muốn đút cá!"
Trẻ con có sự thông minh lanh lợi của riêng mình. Lời thỉnh cầu tuy nói với Điền Thất, nhưng ánh mắt nó lại lén lút hướng về phía Kỷ Hành. Nó hiểu rõ ai mới là người có quyền quyết định.
Kỷ Hành không phản đối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thế là Điền Thất chọn trong giỏ cá, lấy ra một con cá nhỏ đưa cho Như Ý. Như Ý dùng hai tay nâng con cá nhỏ, rồi được Điền Thất ôm hờ — nàng sợ nó vì quá hăng hái mà kéo cả nàng và cá xuống hồ.
Như Ý ném cá nhỏ vào trong nước, vì lực đạo quá yếu, nên con cá rơi cách rùa đen khá xa. Hắc Quy liếc mắt nhìn một cái với vẻ chê bai. Đợi mãi không thấy cá lớn được ném tới, nó mới chậm rãi bò qua, ngậm lấy con cá nhỏ để ăn tạm.
Mọi người nhất thời vỗ tay tỏ vẻ cổ vũ.
Điền Thất và Như Ý cứ như vậy quăng từng con cá xuống nước cho rùa đen.
Kỷ Hành cũng thật là rảnh rỗi đến nhàm chán, cứ thế dẫn đầu một đám người nhìn thần rùa dùng bữa thật lâu, mãi đến khi thần rùa ăn no nê, không thèm ném cho bọn họ một ánh mắt nào nữa, quay đầu bơi đi mất.
Kẻ nhàn rỗi không biết làm gì thật sự không ít. Nhưng mọi người cứ nhìn chăm chú lâu đến thế mà vẫn chưa thấy thỏa mãn.
Có người xách nước tới cho Như Ý rửa tay, Như Ý nắm tay Điền Thất cùng rửa. Rửa tay xong rồi, nó nắm lấy vạt áo của Điền Thất không chịu thả nàng đi: "Ngươi đi chơi với ta nha."
Đây là điện hạ tự mình hạ lệnh, Điền Thất không dám đáp ứng, cũng không dám cự tuyệt, đành do dự không nói lời nào.
Điền Thất vội vàng quỳ xuống, bị dọa đến mức mặt mũi đều biến sắc. Con nít gọi bậy nương thì không sao, nhưng vị này là Hoàng tử, cha hắn còn đứng sờ sờ ngay trước mắt đây.
Kỷ Hành biết con trai hắn gần đây hễ thấy nữ nhân nào dung mạo xinh đẹp thì đều gọi là nương. Mà Điền Thất lại có vẻ ngoài phi thường tú lệ, nam nữ khó phân, bởi vậy hắn cũng chẳng mảy may để tâm, chỉ nói: "Điền Thất, ngươi dẫn nó đi chơi đi."
Con trai từ nhỏ không có mẹ ruột, Kỷ Hành luôn cảm thấy thua thiệt nó, cho nên chỉ cần không phải vấn đề gì mấu chốt, hắn bằng lòng thỏa mãn con. Dù sao đứa nhỏ còn bé, chờ lớn thêm chút lại quản giáo nghiêm khắc sau.
Thế là Như Ý cứ thế bắt cóc Điền Thất. Hai người tay nắm tay đi quanh bờ hồ Thái Dịch. Điền Thất hỏi: "Điện hạ, ngài muốn chơi trò gì?"
Như Ý cũng không biết nó muốn chơi trò gì.
Kỷ Hành bảo mọi người giải tán đi, chính hắn lại không đi, mà đi đến đình giữa hồ ngồi chơi, một bên uống trà ngắm cảnh, một bên nhìn một lớn một nhỏ ở bờ bên kia.
Bên này, Điền Thất thấy Như Ý không có chủ ý gì, thế là tự mình ngắt lấy lá liễu thổi thử. Loại kỹ năng này nàng làm cũng không tốt lắm, chỉ vừa vặn có thể thổi ra âm thanh. Đương nhiên, chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ khoe khoang trước mặt Như Ý, bởi vì ngay cả thổi lá liễu, tiểu điện hạ cũng thổi không kêu.
Vậy là Như Ý liền ngắt lá liễu cùng Điền Thất học thổi.
Trong chốc lát, tiếng "phù phù" chói tai vang vọng khắp bờ hồ.
Âm thanh sắc bén này rất bá đạo, lúc truyền từ trên bờ đến đình nhỏ giữa hồ nó vẫn giữ trọn lực sát thương như ban đầu.
Kỷ Hành nghe đến nỗi nhíu mày, hắn rất muốn bịt tai lại.
Kẻ có thể dùng lá liễu thổi nghe giống như... tiếng xì hơi, thì đây cũng không phải người thường đâu.
Tên Điền Thất này, trừ dáng vẻ quá xinh đẹp ra, hắn không làm ra được một việc tốt đẹp gì hết.
Nghe thứ âm thanh này thật sự quá ảnh hưởng tâm tình, quan trọng nhất là, Kỷ Hành sợ phẩm vị của Như Ý bị sai lệch. Thế là hắn bực dọc hạ lệnh: "Gọi bọn chúng dừng thổi đi!"
Thái giám lui xuống truyền lời, quả nhiên bọn họ lập tức yên lặng. Không thể thổi nhạc, Điền Thất đành bẻ cành liễu, ngồi bện đồ chơi. Hắn bện một con thỏ nhỏ, bện một con chuột nhỏ, rồi lại bện thêm một chiếc giỏ hoa xinh xắn, đặt thỏ và chuột vào bên trong.
Điền Thất lười biếng chẳng buồn uốn nắn cách gọi của nó, đằng nào cũng vô ích. Hắn bứt thêm cành liễu, bện thành hai chiếc mũ miện tròn vành vạnh, đội lên đầu, nhìn chẳng khác nào hai cái nồi đang úp trên đỉnh đầu vậy.
Kỷ Hành ngồi đã lâu, bèn rời đình bước ra. Từ đằng xa, hắn đã trông thấy Như Ý nhảy nhót chạy về phía mình, trong lòng ôm khư khư một vật gì đó.
Vừa chạy đến gần, sắc mặt Kỷ Hành lập tức tối sầm lại.
Trên đầu hai người, một lớn một nhỏ, đều đội chiếc mũ bện bằng cành liễu.
Đó chưa phải là điều đáng nói, mà chính là trọng điểm của chiếc mũ kia mới là chuyện lớn.
"Tháo xuống."
Hai người lập tức nghe lời răm rắp.
[1]
Thấy thời gian đã gần trưa, Hoàng thượng và Điện hạ sắp dùng bữa, Điền Thất cũng tới giờ tan ca. Sau khi được hứa hẹn: "Ngày mai vẫn sẽ chơi cùng ngươi", Như Ý mới chịu thả Điền Thất rời đi.
Kỷ Hành nhìn hai người quyến luyến chia tay, y hệt như cha con ruột thịt. Hắn khẽ hừ lạnh, tóm lại vẫn cảm thấy con trai mình sẽ bị tên tiểu biến thái kia làm hư mất.
Thôi thì, cuối cùng hắn vẫn ban thưởng cho Điền Thất. Việc dỗ dành trẻ con quả thực là một chuyện chẳng hề dễ dàng.
Nhìn Điền Thất hớn hở nhận thưởng, khóe miệng Kỷ Hành bất giác cong lên.
Tan ca, Điền Thất sờ sờ vào túi bạc, thầm nghĩ lần này nàng có lẽ đã đổi vận rồi.
Tiêu chuẩn để nàng đ.á.n.h giá vận khí tốt xấu chính là số tiền nhận được nhiều hay ít. Mấy ngày nay kiếm chác không ít, chứng tỏ vận khí của nàng đã quay trở lại tốt đẹp.
Sau đó, đầu nàng liền bị người ta giáng cho một gậy — đây không phải là một phép so sánh, mà chính là sự việc xảy ra y hệt như vậy.