Tất cả những người có mặt, bao gồm cả Lão phu nhân, đều chấn động. Lão phu nhân kinh ngạc vì việc họ lợi dụng Thẩm Thục Nguyệt lại đê hèn đến vậy.
Vợ chồng Thẩm Hồng kinh ngạc vì Thẩm Thục Nguyệt lại biết rõ kế hoạch của họ.
Lão nhị và Lão tam nhà họ Thẩm chấn động. Dù hai huynh đệ đã đoán được việc Thẩm Hồng đón cháu gái về kinh và tranh thủ hôn ước là có mục đích không trong sạch, nhưng không ngờ Đại ca lại không tiếc hy sinh chính con gái ruột của mình.
“Lão đại, những lời Nguyệt nhi nói là thật sao?” Lão phu nhân mặt mày âm trầm, tối nay bà đã quá thất vọng về con trai cả với những chuyện cứ thế bại lộ.
Thẩm Hồng im lặng. Hôm đó Nguyệt nhi có nói với y rằng nàng biết chuyện y cấu kết với Nhị Hoàng tử, nhưng y không để trong lòng, cho rằng đó là Nguyệt nhi nói bừa hù dọa mình. Hôm nay những lời này của Nguyệt nhi chứng minh nàng biết tất cả, biết một cách chân thật, kế hoạch của họ trước mặt Nguyệt nhi hoàn toàn minh bạch.
Biết con không ai qua mẹ, con trai không nói gì tức là đã ngầm thừa nhận. Ôi oan nghiệt thay! Đúng là chuyện xấu trong nhà!
”A a ngươi, ngươi thật là khốn nạn!” Lão phu nhân run rẩy chỉ tay vào con trai cả.
“Tổ mẫu bớt giận, cẩn thận thân thể. Ta không để bụng chuyện đó đâu.” Thẩm Thục Nguyệt vội vàng xoa nhẹ n.g.ự.c Lão phu nhân để bà thuận khí.
“Nguyệt nhi à! Con không nên về kinh! Thẩm gia có lỗi với mẫu thân con, có lỗi với con! Hức hức...”
“Tổ mẫu, không sao cả. Oan có đầu nợ có chủ, ta sẽ đòi lại công bằng.”
“Phụ thân, người có biết Bệ hạ hiện nay đang trong độ tuổi trung niên, hôm nay ta vào cung xem tướng mạo của Người, thân thể Bệ hạ cường tráng, chấp chính thêm mười mấy năm nữa cũng không thành vấn đề. Vậy tại sao giờ đây trong triều chỉ có Nhị Hoàng tử nhô đầu ra tranh đoạt ngôi vị, mà Bệ hạ lại làm như không thấy?”
“Ý con là gì?”
“Chẳng lẽ Phụ thân không rõ sao? Người mà Bệ hạ nhắm đến không phải là Nhị Hoàng tử. Nhị Hoàng tử náo động đến thế chỉ là tấm bia đỡ đạn mà Hoàng thượng đẩy ra. Đến lúc vị Trữ quân chân chính lên ngôi, bè phái Nhị Hoàng tử sẽ phải chịu hậu quả gì? Phụ thân đã từng suy xét chưa?”
“Cái này! Không thể nào! Ngươi chỉ là một nha đầu mới lần đầu về kinh, làm sao hiểu được chuyện triều chính." Thẩm Hồng không tin, phản bác con gái.
“Ha ha, Phụ thân làm sao biết ta lần đầu về kinh? Làm sao biết ta không hiểu động thái triều chính? Mưu tính của người và Nhị Hoàng tử làm sao ta lại biết được? Phụ thân cứ suy nghĩ kỹ xem ta nói có đúng không.”
“Chuyện này...”
“Tổ mẫu, Nhị thúc, Tam thúc, mọi người đều có mặt ở đây, hôm nay chúng ta cứ nói thẳng với nhau.
Phụ thân, đây là Thẩm phủ. Thẩm phủ không chỉ có một mình người, còn có Tổ mẫu và hai nhà Nhị thúc, Tam thúc, cùng đại gia đình các Đường thúc ở dưới quê.
Một người vinh hiển thì cả nhà vinh hiển, một người tổn hại thì cả nhà tổn hại. Ta tuy hận người, nhưng ta sẽ nghĩ cho gia tộc, có thể không chấp nhặt với người.
Nhưng người là gia chủ của Thẩm phủ, không thể vì lời ong tiếng ve của một người phụ nữ như vậy mà không nhìn rõ cục diện triều chính, khiến cả gia đình theo người mà sa vào cuộc tranh đoạt trữ vị.
Kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc. Các triều đại từ xưa đến nay, kẻ thất bại trong cuộc đoạt trữ vị nào mà chẳng đổ m.á.u thành sông, đó là bài học xương máu.
Người đường đường là triều đình đại thần, cần phải trung thành với quân vương. Chỉ có biết giữ mình, gia tộc mới có thể đi đường dài." Thẩm Thục Nguyệt liếc nhìn các vị trưởng bối, kể cả Khương thị đang rúc vào một góc cũng không dám hé răng.
Nàng tiếp tục: “Chư vị, ta chỉ nói đến đây thôi. Còn chuyện sau này các ngươi muốn Thẩm phủ phát triển thế nào thì tùy thuộc vào các huynh đệ. Sự hưng suy của một gia tộc, nhân tài rất quan trọng, bất kể là đích hay thứ.”
Thẩm Thục Nguyệt nói xong, không thèm quan tâm đến vẻ mặt đang thay đổi như bảng màu của Thẩm Hồng, nàng đi thẳng đến trước mặt Lão phu nhân bắt mạch, xác nhận bà chỉ là tức giận chứ không có gì đáng ngại, lại rót cho Lão phu nhân một chén nước rồi mới yên lòng.
Thẩm Nhị gia và Tam gia đều bị những lời của cháu gái làm cho chấn động. Những náo động trong phủ mấy ngày nay đều liên quan đến cháu gái này.
Họ vốn chỉ nghĩ cháu gái này biết chút y thuật, dựa vào mối quan hệ với Trương Viện chính, lá gan lớn hơn một chút, trong đầu có chút chữ nghĩa mà thôi.
Hôm nay xem ra họ đã sai, sai hoàn toàn. Cô cháu gái này không hề đơn giản. Nếu ở quê mà có thể học được những điều này, họ cũng nguyện ý gửi con cái mình về quê hết.
Lão phu nhân cũng kinh ngạc trước kiến thức của đứa cháu gái này, tâm trạng cũng khá hơn nhiều. Đợi uống hết nước, bà cảm thán: “Mấy đứa con, vì Thẩm phủ già trẻ lớn bé, cũng nên suy nghĩ kỹ con đường sắp tới, hãy suy ngẫm lời Nguyệt nhi nói. Ta thấy Nguyệt nhi nói rất có lý. Giá mà Nguyệt nhi là một nam nhi thì tốt biết mấy!”
"Chà, lại là nam nhi. Đây đã là lần thứ hai ta nghe được lời mong mỏi ta là nam nhi rồi, quả nhiên là cốt nhục ruột rà. Người cổ xưa thật quá câu nệ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Tổ mẫu, khăn yếm không nhường râu mày, nữ nhi cũng có thể xông pha trận mạc như nam nhi.” Thẩm Thục Nguyệt dùng giọng điệu tinh nghịch chọc cho Lão phu nhân vui vẻ.
“Ha ha, phụ nữ muốn ngẩng mặt lên trời khó như lên trời vậy!” Lão phu nhân rất thấu đáo.
“Hừ! Một tiện nhân vô tri lớn lên ở thôn quê thì hiểu gì chuyện triều chính, toàn là ở đây nói lời mê hoặc lòng người!” Khương thị lại một lần nữa dùng sự ngu xuẩn của mình để làm mới sự hiện diện.
“Ồ ồ! Ngươi không nói ta suýt quên mất chuyện của ngươi.” Thẩm Thục Nguyệt nhướng mày cười nhẹ.
“Tổ mẫu, bây giờ tâm trạng người thế nào, tim có còn khó chịu không?”
“Sao vậy Nguyệt nhi? Còn có chuyện gì khác ư?” Lão phu nhân lại nhíu mày.
“Dạ, ta sợ người lại chịu kích động, thân thể sẽ không chịu nổi.”
“Không sao, nói hết ra một lần đi. Ta chịu đựng được. Thật sự không ổn thì chẳng phải còn có thần y như con sao?” Lão phu nhân kiên quyết muốn nghe.
“Ồ được rồi. Phụ thân, mấy hôm trước ta nói sẽ tặng người một món đại lễ, vậy thì bây giờ ta xin tặng trước một phần lợi tức! Dẫn vào!”
Lời Thẩm Thục Nguyệt vừa dứt, một ám vệ mặc đồ đen liền xách một nam nhân đi vào, ấn hắn quỳ rạp xuống đất.
“Cứ vứt hắn ở đây là được.” Thẩm Thục Nguyệt căn dặn ám vệ.
“Vâng.” Ám vệ lui ra.
Đây là một nam nhân trung niên, đã sợ hãi đến mức cúi đầu không dám nói, run rẩy không ngừng.
“Ngẩng đầu lên!” Thẩm Thục Nguyệt dùng giọng nói không thể nghi ngờ ra lệnh cho người này.
Khoảnh khắc nam nhân trung niên quần áo rách rưới ngẩng đầu lên, ánh mắt y đối diện với Thẩm Hồng, khiến Thẩm Hồng lảo đảo lùi lại hai bước, may mắn được Thẩm Nhị gia đỡ lấy.
Những người khác không hiểu ý nghĩa của việc này, nhưng Thẩm Hồng đã đoán ra. Quả nhiên, Dao nhi mà y yêu thương lại giống người này như đúc. Khương thị tiện nhân này quả nhiên đã cắm sừng y.
Thẩm Tam gia chỉ vào người đó: “Cái dáng vẻ này nếu trẻ hơn một chút, sao lại giống Dao nhi đến thế?”
Một câu nói này khiến Lão phu nhân và Thẩm Nhị gia đều nhìn qua. Giống, quả thực rất giống. Hắn lại càng giống cha của Thẩm Thục Dao hơn. Khương thị đã ngồi bệt xuống một bên, không dám lên tiếng.
“Người này, rốt cuộc là ai?” Lão phu nhân hỏi Thẩm Thục Nguyệt.
“Tổ mẫu, hắn từng là tên lưu manh đầu đường xó chợ ở khu vực kinh thành, tên là Cần Thọ. Mười sáu năm trước, hắn bị người ta mua chuộc, cưỡng h.i.ế.p Khương thị.”
“Đại nhân tha mạng! Tiểu nhân đều là bị ép buộc, là có người dùng tính mạng người nhà tiểu nhân để uy h.i.ế.p tiểu nhân. Đại nhân tha mạng!” Cần Thọ sợ hãi dập đầu liên tục cầu xin tha thứ.
“Dẫn xuống.” Thẩm Thục Nguyệt ra lệnh.
Ám vệ chớp mắt đã đi vào, xách người đó ra ngoài.
“Đây là sinh phụ của Thẩm Thục Dao. Phụ thân, mấy hôm trước ta đã nói với người, nhưng người không tin ta.”
“Ngươi nói bậy! Ngươi cố ý tìm người đến hãm hại ta! Lão gia, Mẫu thân, mọi người không thể tin lời tiện nhân này! Ta đường đường là đích nữ của Thượng thư phủ, làm sao có cơ hội gặp gỡ lưu manh!” Khương thị cuống quýt đến mức quên luôn thân phận thứ nữ của mình.
“Ha ha, đích nữ? Ngươi chẳng lẽ quên tình sinh dưỡng của Dì nương ngươi rồi sao? Ngươi chỉ là mượn danh nghĩa đích nữ để gả vào Thẩm phủ mà thôi.
Một thứ nữ có thể làm ngoại thất, lại còn tư thông với cả huynh trưởng ruột của mình, vậy thì trên người ngươi còn điều gì là không thể xảy ra? Ngươi nói xem, có đúng không? Uyển Uyển Ngã Khanh!”
“A! Ngươi, ngươi là yêu nữ!” Khương thị lúc này triệt để im bặt, xong rồi, tất cả đều xong rồi.