Đích Nữ Trở Về, Diệt Cả Nhà Kế Mẫu

Chương 2



Ngày hôm sau, mặc dù mọi người đều rã rời vì bị tống hết ra ngoài, nhưng may mắn là Thẩm Thục Nguyệt đã kiểm soát liều lượng t.h.u.ố.c vừa đủ, không đến mức khiến Lý ma ma và đám người không thể lên đường.

Đoàn người mặc dù di chuyển chậm chạp, nhưng cuối cùng cũng đã đến kinh thành vào buổi tối hôm đó.

Tại cổng thành khi mọi người đang được kiểm tra, Thẩm Thục Nguyệt tình cờ nhìn thấy một nhóm người đang cưỡi ngựa xuất thành. Người dẫn đầu nhìn thoáng qua có chút quen mắt.

Thẩm Thục Nguyệt còn tự giễu, từ nhỏ đã rời kinh, làm sao có người quen ở kinh thành được, đúng là nghĩ nhiều rồi.

"Liên Nhi, đã hồi kinh rồi, chúng ta hãy tận hưởng cuộc sống thú vị mà bổn tiểu thư mang lại cho ngươi đi."

Liên Nhi biết tiểu thư cố tình nói cho nhẹ nhõm, hai người lớn lên cùng nhau, nàng hiểu rõ sự khắc nghiệt của Thừa tướng phủ đối với tiểu thư.

Hồi kinh rồi, tiểu thư sẽ có nhiều việc phải làm. Cuộc sống thú vị hay không nàng không biết, nhưng chắc chắn tiểu thư sẽ không dễ dàng gì.

Nàng đã sẵn sàng để tấn công tiền tuyến.

Xe ngựa vào kinh thành chậm lại, loanh quanh nửa canh giờ mới đến trước phủ Thừa tướng, là cửa hông.

"Đại tiểu thư, Thừa tướng phủ đã tới, xin mời Đại tiểu thư theo lão nô vào phủ." Lý ma ma đã yếu ớt không còn chút sức lực, chỉ mong mau chóng giao xong việc để đi nghỉ, thúc giục Đại tiểu thư vào phủ.

Thẩm Thục Nguyệt nhìn cánh cửa hông lạnh nhạt, biết ngay là bọn họ muốn cho nàng một màn thị uy. Đích tiểu thư về nhà phải đi Chính môn mới đúng.

Nàng nhẫn nhịn, nhưng rồi sẽ khiến bọn họ phải cung kính nghênh đón nàng từ Chính môn mà vào.

Bước vào trong phủ, đài các lầu son, giả sơn hồ sen, quả là một Thừa tướng phủ khí thế. Chỉ là không biết cái khí thế này đã ngốn bao nhiêu tiền của sinh mẫu nàng.

Một nha hoàn ăn mặc tinh tế vội vàng đi tới, trên mặt không hề có chút kính trọng nào.

Nàng ta miễn cưỡng hành lễ: "Đại tiểu thư, Lão gia và Phu nhân đang đợi người ở tiền sảnh, mời đi theo nô tỳ." Nói xong liền quay lưng bỏ đi không đợi trả lời.

Đoàn người đi tới tiền sảnh. Thẩm Thục Nguyệt nhìn thoáng qua, thấy Thừa tướng và Phu nhân đang ngồi trên ghế.

Thẩm Tướng chừng bốn mươi tuổi, thân mặc trường sam màu xanh đậm, có râu. Ngũ quan cân đối nhưng ánh mắt lộ rõ vẻ tính toán. Sự phong thái nho sinh tài hoa của vị Trạng nguyên năm xưa đã mất đi, thay vào đó là sự thâm trầm, lão luyện.

Trong lúc Thẩm Thục Nguyệt đang đ.á.n.h giá y, y cũng đang đ.á.n.h giá người con gái đã lâu không gặp này.

Thẩm Thục Nguyệt nghĩ rằng dung mạo nàng giống nương nhiều hơn. Hiện giờ nàng đã cố tình làm xấu đi nhan sắc của mình, không sợ cặp vợ chồng này dò xét.

Thẩm phu nhân Khương Vân Uyển ăn vận như một phu nhân quyền quý. Ngũ quan tầm thường, chỉ có đôi mắt phượng là toát lên sự độc ác và quyến rũ. Thân hình đầy đặn, da thịt xám xịt. Bộ trường bào màu đỏ thẫm lộng lẫy lại càng làm nàng trông già đi, kim thoa ngọc hoàn cũng vì thế mà trở nên mờ nhạt. Có lẽ hậu viện Thẩm phủ khiến Khương thị phải lo lắng không ít.

Đứng bên cạnh là một thiếu nữ ăn vận tinh tế, trâm cài bước đi rung rinh, đây hẳn là Nhị tiểu thư. Nàng mặc bộ y phục màu hồng phấn, đầu đội kim bộ diêu, trâm hoa cài bên. Dung mạo nàng thiên về giống phụ thân hơn, mang vẻ tiểu gia bích ngọc, da dẻ trắng ngần, đôi mắt phượng câu hồn người, nhìn qua đã thấy vẻ kiều diễm, xinh đẹp nổi bật.

Ngồi ở ghế dưới là hai cặp vợ chồng trung niên, đây hẳn là Nhị thúc Thẩm Đào, Nhị thẩm Lý Tĩnh, Tam thúc Thẩm Chiêu và Tam thẩm Kim Lộ Dao.

Khương thị cười híp mắt nhìn Thẩm Thục Nguyệt nói: "Nguyệt nhi, cuối cùng con cũng về rồi! Mẫu thân nhớ thương con biết bao năm, cuối cùng cũng mong được con quay về." Nói xong, ả ta không quên lấy khăn tay giả vờ lau đi những giọt nước mắt không tồn tại.

"Diễn xuất thế này ư? Thật phí công ta nhẫn nhịn. Một đóa Bạch Liên Hoa, giám định xong." Thẩm Thục Nguyệt thầm nghĩ, nhưng bề ngoài vẫn phải làm tròn bổn phận.

"Nữ nhi Thục Nguyệt đã trở về, xin thỉnh an phụ thân, mẫu thân." Thẩm Thục Nguyệt hành một lễ nghi không mấy chuẩn mực, mang tính chất qua loa.

Nhìn lại Thẩm phu nhân, nụ cười không chạm đến đáy mắt, ánh mắt tràn đầy vẻ chán ghét.

"Nguyệt nhi miễn lễ." Thẩm Tướng Thẩm Hồng trầm giọng, mặt không chút biểu cảm nói.

"Muội muội Dao nhi đã gặp qua tỷ tỷ."

Thẩm Thục Dao bước những bước nhẹ nhàng đến trước mặt Thẩm Thục Nguyệt, hành một lễ gặp mặt chuẩn mực của tiểu thư khuê các.

"Dao nhi quả không hổ danh là tài nữ số một kinh thành, lễ nghi quy củ không thể chê vào đâu được. Đại tiểu thư đây còn phải học hỏi nhiều mới không làm mất thể diện Thẩm phủ chúng ta." Thẩm Nhị phu nhân, người vốn thích nịnh bợ Thẩm phu nhân, lập tức mở lời gây khó dễ.

"Không biết vị phu nhân này là người nào? Người chê bai lễ nghi của Nguyệt nhi như vậy, chẳng lẽ đang trách móc phụ thân và mẫu thân đã đưa Nguyệt nhi về quê, lơ là việc dạy dỗ lễ nghi phép tắc sao?" Thẩm Thục Nguyệt bày ra bộ dạng nhút nhát yếu ớt, nhưng lời nói lại không hề nể nang.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Ngươi... ngươi đừng nói bậy! Ta không có ý trách móc Đại ca và Đại tẩu." Sắc mặt Thẩm Nhị phu nhân đỏ bừng vì vội vã.

"Nguyệt nhi, đây là Nhị thẩm của con, tức em dâu ta. Ta làm mẫu thân vốn đã có lỗi với con, vì năm xưa có đại sư tính ra rằng con phải nuôi ở quê mới có thể bình an vô sự trưởng thành. Người làm mẫu thân như ta đành phải đau lòng gửi con cho đường đệ nuôi nấng.

Những năm qua tuy không để con thiếu thốn miếng ăn vật mặc, nhưng cuối cùng không được ở bên cạnh dạy dỗ quy tắc. Đây là do người làm mẫu thân như ta đã thất trách. Hu hu... May mắn là hài tử đã trở về, sau này ta nhất định sẽ bù đắp thật tốt cho Nguyệt nhi."

Khương thị vốn hy vọng Lý thị có thể làm khó Thẩm Thục Nguyệt một chút, nhưng không ngờ đồ ngu này lại ăn nói không khéo, khiến ả phải dọn dẹp bãi chiến trường.

Khương thị khinh bỉ lườm Lý thị một cái, khiến Lý thị sợ hãi không dám nói thêm lời nào.

Khương thị giả vờ lau nước mắt vừa nói: "Lão gia, nhờ có muội dâu nhắc nhở, người xem, hài tử đã về rồi, chúng ta nên tìm một ma ma dạy dỗ quy tắc lễ nghi cho con bé đi, kẻo sau này đụng chạm phải quý nhân."

Đóa Bạch Liên Hoa này thật biết tính toán, lấy cớ vì nàng mà rửa sạch tội danh không chăm sóc dạy dỗ.

"Cũng phải, chuyện này phu nhân cứ sắp xếp. Trước hết hãy để con bé nhận mặt tộc thân đi. Đây là Nhị thúc, Nhị thẩm của con, còn đây là Tam thúc, Tam thẩm."

Thẩm Thục Nguyệt sau khi hành lễ với tất cả các tộc thân trong sảnh, liền được sắp xếp tới sân viện dành cho nàng.

Viện này là một sân nhỏ tồi tàn, nằm khá xa Chính viện. Tường viện rách nát, cỏ dại mọc um tùm. Đồ đạc trong phòng thì đơn sơ nhưng đầy đủ.

Quản sự đi cùng dặn dò vài câu: "Đại tiểu thư, Phu nhân nói trời đã tối muộn, không đành lòng làm phiền gia đinh nghỉ ngơi, nên mời Đại tiểu thư tạm chịu khó một đêm, sáng mai sẽ cho người sửa sang lại viện này."

Nói xong, gã dẫn theo đoàn người bỏ đi.

"Tiểu thư, phu nhân này quả là độc ác. Nơi này sao có thể ở được? Bình thường tiểu thư được nuông chiều quen rồi. Không được, chúng ta phải đổi viện khác!

Cứ bày ra trò này, không để tiểu thư sống yên ổn, bề ngoài ra vẻ từ mẫu nhưng thực chất là một độc phụ. Tiểu thư, sao chúng ta phải nhẫn nhịn chứ? Lão gia cũng không quan tâm tiểu thư!"

Liên Nhi tức giận trút bầu tâm sự, hận không thể xông lên đ.á.n.h Thẩm phu nhân một trận. Mặc dù nàng có thực lực, nhưng tiểu thư không lên tiếng thì nàng không thể làm bừa.

"Liên Nhi, viện này rất tốt, nơi hẻo lánh có lợi ích của nơi hẻo lánh. Ta quan sát thấy viện này nằm sát mặt phố, sau này chúng ta ra vào cũng tiện. Chỉ cần dọn dẹp chút là yên tĩnh rồi.

Theo những tin tức ta thu thập được, vẫn chưa có đủ chứng cứ chứng minh Khương Vân Uyển có liên quan đến cái c.h.ế.t của nương ta. Ta phải tìm chứng cứ, không thể đ.á.n.h rắn động cỏ.

Còn về phụ thân ta, hiện tại ta vẫn chưa biết y rốt cuộc là cùng một giuộc với Khương Vân Uyển hay không.

Cứ quan sát trước đã, chúng ta không thể lộ thực lực. Trước khi vào thành, Lão Thất đã gửi tin cho ta biết rằng lần hồi kinh này là để thực hiện hôn ước."

"Hôn ước? Hôn ước của tiểu thư với Thụy Vương không phải đã bị hủy bỏ rồi sao? Sao còn có hôn ước? Với ai? Sao chúng ta không nhận được tin tức?"

"Chuyện này không vội. Ta đoán sáng mai sẽ biết thôi. Bọn họ vội vã đón ta trở về như vậy, hôm nay lại còn có không ít họ hàng tộc nhân có mặt chờ gặp ta, người tiểu thư bị bỏ rơi này. Chắc chắn cuộc hôn nhân này đối với bọn họ rất quan trọng."

"Không vội. Ngươi đói chưa? Ám Nhất, sắp xếp người dọn dẹp sơ qua một chút. Ta đưa Liên Nhi đi dạo phố một lát."

"Tuân lệnh, chủ tử." Một giọng nam trầm ổn truyền đến từ trong bóng tối.

Quốc lực Đại Hạ triều cường thịnh, phong tục cởi mở, kinh tế thương mại phát triển mạnh mẽ. Ban đêm trước giờ giới nghiêm vẫn rất nhộn nhịp. Các cửa hàng vẫn mở cửa như thường, người ra vào tấp nập.

Thẩm Thục Nguyệt và Liên Nhi đã cải trang, lúc này đang trong bộ dạng một vị công tử quý phái, thong thả dạo bước trên phố.

Lần đầu tiên dạo phố kinh thành, cả hai đều rất phấn khích. Liên Nhi là một tiểu tham ăn, đồ ăn vặt chưa từng rời khỏi tay nàng.

Cả hai đã mệt, liền đến một tửu lầu định ăn chút gì đó rồi trở về.

Vừa mới tìm một phòng bao ngồi xuống, liền nghe thấy giọng nữ quen thuộc truyền đến từ phòng bên cạnh.

Hai người nhìn nhau, đều thấy ý muốn hóng chuyện, nghe ngóng của đối phương.

"Điện hạ, Dao nhi tối nay lén lút chạy tới gặp Điện hạ đó, lát nữa phải mau chóng trở về. Không thể để người khác phát hiện."