Dì Nhỏ Là Người Nóng Tính

Chương 8



11

 

Buổi chiều tan học, tôi đến đón cô bé về nhà.

 

Chúng tôi cùng nhau bước vào căn phòng của Ôn Tô — bên trong, tôi nhìn thấy Lâm Tranh.

 

Tôi giật mình như thấy ma.

 

Tên đàn ông này dạo gần đây ở nhà hơi nhiều rồi đấy.

 

Nhưng nghĩ lại, cũng là chuyện tốt — đợi khi anh ta có thể hoàn toàn tiếp nhận việc chăm sóc Lâm Chi Lam, tôi sẽ rời đi.

 

Lâm Chi Lam cũng bị dọa một phen, sợ ba mình đổi ý.

 

Lâm Tranh kéo tay con gái lại, bắt đầu giới thiệu từng món đồ trong phòng.

 

“Đây là nhẫn kim cương ba từng mua tặng mẹ con. Mẹ thích màu xanh, viên ngọc lam này là ba đấu giá được, rồi nhờ bà nội con chuyển lại cho mẹ.”

 

“Ba, sao ba không tự tay đưa cho mẹ?”

 

Lâm Tranh nghẹn lời, không biết trả lời thế nào.

 

Anh ta im lặng một lúc, rồi chuyển sang giới thiệu món tiếp theo.

 

Mỗi món đồ đều gắn với một câu chuyện của anh ta và Ôn Tô.

 

Tôi bước ra khỏi phòng, đứng ngoài hành lang chờ, lặng lẽ.

 

Yêu đến thế, mà lại làm tổn thương sâu đến thế.

 

Haizz.

 

Thật không hiểu nổi.

 

Từ ngày hôm đó, Lâm Tranh bắt đầu đi làm và tan sở đúng giờ.

 

Chỉ cần có thời gian rảnh, anh ta đều tự mình đưa đón Lâm Chi Lam đi học.

 

Tình cảm giữa hai cha con nhanh chóng trở nên thân thiết hơn.

 

Có một hôm, cô bé căng thẳng nói với tôi, giọng đầy lo lắng:

 

“Dì nhỏ, hôm nay con mắng một bạn cùng lớp… Nhưng con không nói bậy đâu. Con chỉ bảo bạn ấy đừng chạm vào bàn của con nữa. Bạn ấy cứ động vào mãi, con tức quá nên nói hơi to tiếng, nhưng con không c.h.ử.i thề.”

 

Tim tôi mềm nhũn ra.

 

Đấy, nữ chính truyện ngược điển hình — đạo đức cảm quá cao, ngay cả khi bảo vệ quyền lợi của mình cũng cảm thấy xấu hổ.

 

Tôi bật cười, nói:

 

“Bảo bối à, con không cần giải thích đâu. Mắng thì mắng thôi, có sao đâu chứ?”

 

“Nếu bạn ấy làm sai, con mắng bạn ấy là đáng lắm. Con không cần cảm thấy áy náy hay xấu hổ vì điều đó.”

 

“Nếu con không mắng, thì khi đó dì mới tức giận đấy. Vì con đã dám bảo vệ quyền lợi của mình, dám tôn trọng cảm xúc của bản thân, dám giữ vững ranh giới của chính mình — dì còn chưa kịp thưởng con nữa là!”

 

“Sau này, nếu có ai xâm phạm ranh giới của con, dì cho phép con mắng họ.”

 

“Nếu con mắng thắng, dì sẽ đãi con ăn hamburger; còn nếu mắng thua, dì sẽ mời con uống nước ngọt.”

 

Lâm Chi Lam vui sướng kêu lên một tiếng nhỏ, nhảy chân sáo quanh tôi, khuôn mặt rạng rỡ tràn đầy tin tưởng và hạnh phúc.

 

Lâm Tranh đứng nhìn cảnh đó, khóe môi cũng khẽ cong lên, nở một nụ cười hiếm hoi.

 

Ánh mắt hai người chạm nhau, dường như có chút gì đó thay đổi.

 

Tôi gãi đầu, định bụng rời đi.

 

Vài hôm trước, trợ lý của Lâm Tranh đã nói với tôi rằng toàn bộ di sản của Ôn Tô đã được xử lý xong — tài sản cố định đều đã chuyển sang tên Lâm Chi Lam, phần còn lại được lập thành quỹ tín thác.

 

Dù sau này Lâm Chi Lam không có năng khiếu kinh doanh, thì cuộc sống của con bé vẫn sẽ được bảo đảm vô ưu vô lo cả đời.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Anh ta còn đặc biệt tiết lộ với tôi rằng Lâm Tranh cũng đã chuyển cho con gái rất nhiều tài sản, lần này đều làm chung một lượt.

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Một cô bé tám tuổi… giờ đã là một “tiểu phú bà” thực thụ.

 

Sau khi nói xong, trợ lý dường như còn chờ tôi khen ngợi.

 

Tôi chỉ cảm ơn anh ta một câu:

 

“Cảm ơn nhé. Phiền anh sau này nếu có thể, hãy thương lấy đứa trẻ mồ côi mẹ này, giúp nó giành được thêm một chút quyền lợi bên cạnh Lâm tổng. Thật lòng cảm ơn anh.”

 

Trợ lý ngập ngừng:

 

“… Cô Ôn, thật ra cô cũng có thể khen Lâm tổng một câu mà.”

 

Tôi nghiêm túc đáp:

 

“Không được. Tôi đâu phải bề trên của anh ta, khen anh ta là không hợp lễ.”

 

Trợ lý: “…”

 

Buổi tối, tôi thu dọn đồ đạc.

 

Lâm Tranh gõ cửa bước vào, nhíu mày hỏi:

 

“Cô định đi thật sao?”

 

“Ừ. Mọi việc cần làm đều đã xong rồi, tôi phải đi lo chuyện của mình.”

 

Tay tôi vẫn không dừng lại, vừa xếp đồ vừa nói.

 

Lâm Tranh im lặng một lúc, rồi cất giọng:

 

“Có muốn đến công ty tôi làm việc không?”

 

Tôi còn chưa kịp trả lời, thì trong đầu đã vang lên một giọng nói khác:

 

“Nhận đi, nhận đi, mau nói đồng ý đi!”

 

12

 

Là Ôn Mẫn — cô ta đã trở lại.

 

Giọng cô ta gấp gáp, mang theo sự cầu khẩn:

 

“Làm ơn, tôi biết cô khinh thường tôi, cho rằng tôi tham tiền, hám danh, còn leo lên giường của anh rể.”

 

“Nhưng chị tôi c.h.ế.t rồi mà! Từ xưa đến nay, chuyện anh rể lấy em vợ đâu có hiếm, tôi đâu phạm pháp, đúng không?”

 

“Cô chiếm lấy thân xác tôi, khiến tôi trở thành cô hồn dã quỷ, tôi cũng không trách cô nữa. Cô có thể giúp tôi được không, giúp tôi gả vào hào môn đi.”

 

“Tôi hứa, sau này tôi sẽ không động đến Lâm Chi Lam nữa, tôi nhất định sẽ đối xử tốt với con bé. Tôi xin cô đấy.”

 

Tiếng cô ta vang lên ầm ĩ trong đầu tôi, khiến tôi đau nhức cả đầu.

 

Tôi quay sang nói với Lâm Tranh: “Không cần đâu, tôi muốn tự mình ra ngoài trải nghiệm.”

 

Trong đầu, Ôn Mẫn hét lên chói tai.

 

Đợi Lâm Tranh rời đi, tôi đóng cửa lại, rồi tự giáng cho mình một cái tát.

 

Ôn Mẫn lập tức im lặng.

 

Sau đó, giọng cô ta nghẹn ngào bật khóc:

 

“Phải, cô thanh cao, cô giỏi giang, cô không thích cuộc sống hào môn…”

 

Tôi cắt lời cô ta:

 

“Tôi thích chứ!”

 

“Vậy sao cô không ở lại? Cô không nhận ra à? Lâm Tranh thích cô đó!”