Đi Nhà Ma, Dắt Về Một Bạn Trai

Chương 8



27.

"Vai của tôi hết nhanh vậy luôn hả?"

Trước khi nằm vào chiếc quan tài đạo cụ, tôi bắt đầu thấy hơi sợ: "Lát nữa chỉ có mình tôi ở đây đợi mấy người kia vô hả?"

Mà nói chứ, tại sao cứ hễ tôi với cậu cùng tham gia mấy trò kinh dị là tôi lại phải nằm trong quan tài thế?

Vận khí gì mà dở quá đi!

"Nếu cậu sợ, tôi có thể ở lại bên cạnh."

Cậu ấy cúi mắt nhìn tôi: "Nhưng chẳng phải cậu gan lắm à?"

???

"Cậu hiểu lầm to rồi đấy."

Tôi vội vàng bám lấy sinh vật duy nhất có thể coi là "người quen" trong phòng: "Tôi nhát lắm, mà bị bỏ một mình trong này là tôi sẽ khóc liền đó, cậu liệu hồn nha."

"Cậu đang dọa tôi à?"

Cậu ấy đứng bên quan tài, bất ngờ bật cười: "Hồi nãy còn hận không đổi được tôi đi chỗ khác, giờ lại thân thiết vậy hả?"

"Cậu cũng đâu phải không dọa tôi."

Tôi hừ nhẹ một tiếng, điều chỉnh tư thế nằm: "Chỉ cho quan đốt lửa, không cho dân thắp đèn hay gì?"

Vừa nói vừa đùa, cái cảm giác xa cách ban đầu như cũng mờ nhạt đi hẳn. Tôi chợt cảm thấy... như thể đã quen biết Cố Chử từ lâu lắm rồi.

"Bạn cậu đang đi về phía này."

Cậu ấy nhìn màn hình theo dõi trên điện thoại, nói: "Nằm yên vào."

"Rồi rồi~"

Tôi làm dấu OK, rồi ánh sáng trước mắt biến mất khi nắp quan tài tự động khép lại.

🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: "Cam Sắc Cám" và "Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗

Phải công nhận… hơi đáng sợ thật đấy.

28.

"Các cậu đã đến lăng mộ nơi chôn cất người c.h.ế.t vào đêm xảy ra vụ án, định tìm kiếm manh mối, nhưng lại thấy trong quan tài chính là... Phượng hoàng sa cơ năm ấy, người ai ai cũng biết ——"

"."

Ôi trời ơi. Là tôi đấy. Công chúa An Tức.

Dù nhắm tịt mắt, tôi vẫn cảm nhận được ánh sáng trắng chiếu thẳng xuống người — chắc là để mấy người chơi khác nhìn rõ cái "xác chết" của tôi.

"Mời các cậu thu thập manh mối, xác định phương thức hung thủ đã dùng để g.i.ế.c công chúa An Tức."

"Sau khi trả lời đúng, các cậu sẽ nhận được thẻ cốt truyện tiếp theo."

Bên ngoài quan tài, giọng của Cố Chử vang lên đúng lúc.

Tôi mới sực nhớ cậu ấy là DM, phải ở lại phòng này để điều phối kịch bản.

Vậy thì nãy giờ tôi làm mình làm mẩy các kiểu là để làm gì vậy trời?!

Cảm giác ánh sáng trắng tan đi, tôi lén hé mắt ra một chút, muốn xem thử bên ngoài thế nào rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Mấy người kia đi hết qua phòng khác rồi, cậu ra được rồi."

Cố Chử chìa tay ra cho tôi bám lấy trèo khỏi quan tài: "Diễn khá lắm, mấy ngày nay tôi làm hơn chục ván, cậu là người diễn giỏi nhất đấy."



Cậu ấy khen tôi rồi đó!!

Dù trong lòng vẫn còn hơi bực vì cậu ấy, nhưng dù gì cậu ấy cũng là người mà tôi thầm thích mấy tháng nay…

Chỉ một câu khen cũng đủ khiến lòng tôi bay bổng như sắp lên mây rồi.

"Cậu ngốc hả?"

Thấy tôi đứng đực bên quan tài mãi không nhúc nhích, Cố Chử bỗng đưa tay bẹo má tôi một cái: "Sao tự dưng ngẩn người ra thế?"

Vốn đã đang xốn xang trong lòng, bị hành động có chút thân mật đó chọc trúng, tôi lập tức đỏ bừng cả mặt…

29.

"Cho cậu, trà sữa."

Cố Chử cúi đầu đưa cho tôi một ly trà sữa còn nóng hổi vừa đặt giao hàng.

"Cậu ngồi nghỉ ở đây chút đi, tôi còn phải tiếp tục dẫn trò chơi, không ở với cậu suốt được. Mật khẩu wifi ở quầy lễ tân, trà sữa tranh thủ uống lúc còn nóng, tự nghịch điện thoại một lát nhé."

Tôi ngạc nhiên nhận lấy ly trà sữa ấy — còn có cả song bội khoai môn mà tôi thích nhất.

Tên đại thiếu gia này… đổi tính rồi à?!

Tôi đang ngậm ống hút vừa uống vừa xem điện thoại, thấy Cố Chử đứng mãi chưa chịu đi, bèn tiện miệng tám chuyện: "Cậu sao vậy, vừa làm ở nhà ma vừa làm kịch bản nhập vai, bận vậy chịu nổi không?"

"Hai chỗ này đều là bạn tôi mở, tôi rảnh quá nên tới phụ thôi." Cậu ấy cười: "Ngược lại là cậu đó, hai lần đều gặp tôi làm DM, vận khí cũng tốt ghê ha."

"Bớt tự luyến lại đi."

Khoảng cách dần mờ đi, chúng tôi nói chuyện như bạn bè thật sự. Dù tôi vẫn chưa cam lòng chỉ dừng ở mức "bạn bè", nhưng có thể thoải mái trò chuyện thế này cũng khiến tôi vui lắm rồi.

Tôi lườm cậu ấy một cái, mà trong lòng thì cười toe toét.

"Được rồi, không tự luyến nữa."

Cậu ấy vươn tay ra trước mặt tôi, bốc luôn ly trà sữa của tôi lên: "Trà sữa trả tôi."

Tên này… mặt dày quá đáng luôn á!!

"Tôi uống rồi đấy——!!" Tôi với tay giành lại: "Cậu còn bắt nạt tôi nữa à!"

"Phải thế mới đúng chứ."

Cậu ấy bất chợt dừng tay lại, rồi nói: "Trước đây mỗi lần nói chuyện đều giả vờ lạnh lùng, còn tránh mặt tôi. Tôi làm gì chọc cậu hả?"

"Không có." Tôi lí nhí: "Là do tôi thôi… nhưng chuyện đó không liên quan gì tới việc giành trà sữa cả!"

Cậu ấy tặc lưỡi: "Vô ơn, trà sữa cũng là tôi mua cho cậu mà."

Nói vậy thôi, cậu ấy vẫn đưa ly trà sữa lại cho tôi: "Cầm lấy đi. Sau này đừng cứ gồng mình mãi như thế nữa."

"......"

Nói đến đây, cậu ấy hơi khựng lại, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói tiếp: "Dù gì thì… bây giờ chúng ta cũng coi như là bạn rồi mà."


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com