Chỉ trong nháy mắt, hắn xoay người thật gọn, thô bạo kéo ta ra khỏi xe ngựa.
Ta còn chưa kịp đứng vững, hắn đã dồn hết sức, hung hăng đẩy ta ngã xuống nền đất lạnh lẽo và cứng rắn.
6
“A!”
Lâm ma ma bị biến cố bất ngờ ấy dọa đến hồn vía lên mây, định từ trên xe ngựa xuống đỡ ta, nhưng vì quá vội, chân trượt một cái, cũng ngã mạnh xuống đất.
Còn chưa đợi ta kịp bò dậy, một bóng người cao lớn đã nhanh chóng bước đến trước mặt ta, cúi xuống, dùng một lực rất nhẹ, khẽ đỡ ta dậy khỏi mặt đất.
Là Vệ Yến.
Sao hắn lại ở đây?
Vệ Yến đứng vững bên cạnh ta, thân hình cao lớn của hắn che chắn, ngăn cách ta và Lục Vân Chu.
Hắn cúi đầu hỏi ta:
“Thẩm tiểu thư, người có bị thương ở đâu không?”
Giọng hắn vẫn trầm thấp dễ nghe như trước, lúc này lại mang theo một sức mạnh khiến người ta yên tâm lạ lùng.
Ta khẽ lắc đầu, nha hoàn Hải Đường bên cạnh cũng vội chạy đến, đỡ ta hai bên.
Từ đầu đến cuối, Vệ Yến chưa hề liếc nhìn Lục Vân Chu lấy một cái.
Ánh mắt hắn dừng lại nơi bàn tay phải của ta, mu bàn tay đã bị sỏi vụn cào rách khi ta ngã xuống, giờ đang rịn m.á.u đỏ thẫm.
“Thẩm tiểu thư, tay phải người bị thương rồi.”
Hắn hơi nhíu mày.
“Đắc tội.”
Nói dứt lời, hắn liền lấy từ trong n.g.ự.c ra một chiếc khăn tay trắng tinh, định đưa tay qua giúp ta xử lý vết thương.
“Vệ chỉ huy sứ! Chuyện giữa phu thê chúng ta, không cần người ngoài như ngài xen vào chứ!”
Hắn cố tình nhấn mạnh hai chữ “phu thê”.
“Thanh Diện tỷ tỷ của ta là vị hôn thê của ta, ngài dám nắm tay nàng trước mặt ta, có phải hơi quá đáng rồi không?”
Nghe vậy, khóe môi đẹp đẽ của Vệ Yến khẽ nhếch lên, thoáng hiện một tia châm biếm mờ nhạt.
Hắn vẫn không đáp lại tiếng la hét của Lục Vân Chu, chỉ quay lại nhìn ta.
Ta không chịu nổi sự quấy rầy của Lục Vân Chu nữa, liền hất mạnh tay hắn ra khỏi cánh tay mình.
Ta quát lớn:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Lục Vân Chu! Ngươi còn mặt mũi mà nói à!”
“Nếu không phải ngươi điên lên, đẩy ta ngã khỏi xe ngựa, ta đâu có bị thương!”
Vệ Yến vẫn không nhìn hắn, chỉ nhẹ giọng hỏi ta:
“Thẩm tiểu thư, bây giờ người có muốn rời khỏi đây không?”
Ta gật đầu thật mạnh.
Nghe vậy, Vệ Yến lập tức đích thân bước đến, cẩn thận dìu ta lên xe ngựa.
Sau đó, hắn quay lại, lạnh giọng ra lệnh cho mấy thị vệ mặc phi ngư phục phía sau:
“Đưa Lục Nhị công tử về Lục phủ.”
“Còn nữa, tất cả những gì xảy ra ở đây hôm nay, từng chữ, từng câu, báo hết cho Thẩm Thừa tướng biết.”
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Lúc này, Vệ Yến mới đưa ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Lục Vân Chu, gương mặt hắn trắng bệch như tờ giấy.
“Lục nhị công tử, bổn quan phụng mệnh Thẩm Thừa tướng, đặc biệt đến hộ tống Thẩm tiểu thư đến chùa Thanh Sơn.”
“Giờ người đã đến nơi, cáo từ.”
Nói xong, Vệ Yến không buồn để ý đến tiếng la hét tức tối phía sau, phi thân lên ngựa, dẫn ta nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi ấy.
Lên xe rồi, Lâm ma ma lập tức đưa tay cẩn thận vén váy ta lên.
Khi nãy bị Lục Vân Chu lôi xuống xe, ống chân ta cũng va mạnh vào càng xe.
Giờ kéo ống quần lên nhìn, da thịt đã sưng to, tím bầm một mảng lớn, trông mà kinh hoàng.
Ta ngăn lại động tác muốn lấy t.h.u.ố.c của Lâm ma ma.
“Ma ma, không cần vội. Đợi đến chùa rồi hãy nói.”
Vệ Yến giữ đúng lời, nhất định tự mình tiễn ta đến tận cổng chùa Thanh Sơn.
Đứng trước cửa chùa, ta nghiêm túc hướng hắn cúi đầu tạ ơn và xin lỗi.
Cảm ơn vì hắn đã ra tay giúp đỡ, cũng xin lỗi thay cho sự vô lễ của Lục Vân Chu.
Vệ Yến chỉ mỉm cười, nói không có gì.
Sau đó, hắn lấy từ trong n.g.ự.c ra hai chiếc bình ngọc nhỏ tinh xảo, đưa đến trước mặt ta.
“Một bình là kim sang d.ư.ợ.c thượng hạng, cầm m.á.u và làm lành da rất tốt; bình còn lại là cao tiêu ứ, hiệu quả không tệ. Thẩm Tiểu thư có thể thử xem.”
“Đa tạ hảo ý của Vệ chỉ huy sứ, nhưng trong hành lý của ta cũng đã có t.h.u.ố.c rồi.”
Ta khéo léo từ chối.
Vệ Yến không ép, chỉ nói:
“Nếu vậy, Thẩm tiểu thư, chúng ta cùng vào trong chứ?”
Ta ngạc nhiên nhìn hắn:
“Vệ chỉ huy sứ cũng đến chùa Thanh Sơn dâng hương sao?”
“Ta phụng thánh mệnh, đến đây tĩnh tu vài ngày, dưỡng tâm dưỡng tính.”
“Mời, Thẩm tiểu thư.”
Khi ta đã ổn định chỗ ở trong chùa, xử lý xong vết thương trên người, lại tự mình đến đại điện thắp ngọn đèn trường minh cho mẫu thân, ta mới có được chút thời gian để tĩnh tâm, ngẫm nghĩ kỹ càng về tất cả những gì đã xảy ra hôm nay.