Tên ta là Thẩm Thanh Diện.
Giữa kinh đô phồn hoa như mộng, trong mắt những thế gia quyền quý, ta chẳng qua chỉ là một hư danh.
Một kẻ đáng thương mất mẫu thân từ sớm, lớn lên cô độc không chỗ nương tựa.
Lời ấy được truyền đi quá nhiều, dần dần như một dấu ấn khắc lên trán ta.
Phụ thân ta là Thừa tướng đương triều, ngày ngày bận rộn chính sự. Với ông, nhà chẳng qua chỉ là một trạm dừng chân giữa đường công danh.
Bóng ông luôn vội vã, thứ ông để lại cho ta chỉ là những ánh nhìn thoáng qua, mang theo chút quan tâm xa cách.
Kế mẫu xuất thân danh môn, đoan trang, khéo léo, quản lý phủ Thừa tướng to lớn đâu vào đấy.