Khi mẹ chồng sắp lìa đời, bà gọi tôi và em dâu Bạch Vi đến bên giường bệnh.
Bà để lại cho tôi một cuốn sổ tiết kiệm năm vạn, còn cho Bạch Vi hẳn hai căn biệt thự ở trung tâm thành phố.
Nhưng khi tôi cầm sổ đi rút tiền, cảnh tượng trước mắt khiến tôi c/h/ế/t lặng.
1
Tiếng máy thở của mẹ chồng vang lên đều đặn, chói tai, như từng nhịp đếm ngược thời gian sống của bà.
Trong phòng bệnh, mọi ánh mắt dồn cả về phía tờ di chúc vừa được luật sư mở ra.
Tôi – Lâm Thù, con dâu trưởng, kết hôn đã năm năm, không công không tội, được để lại một cuốn sổ tiết kiệm năm vạn tệ.
Còn em dâu Bạch Vi, mới cưới hai năm, chỉ khéo miệng, biết nịnh nọt, lại được cho hẳn hai căn biệt thự giữa trung tâm thành phố, giá trị lên tới hàng chục triệu, đã thanh toán xong.
Khi luật sư đọc xong, cả căn phòng chìm vào im lặng.
Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía tôi, vừa thương hại, vừa tò mò, xen cả chút hả hê khó giấu.
Bạch Vi lập tức nhào tới bên giường, khóc nức nở:
“Mẹ! Sao mẹ lại cho con nhiều đến vậy! Con thấy hổ thẹn quá, con thật sự không xứng đáng…”
Đôi mắt đã mờ đục của mẹ chồng vẫn lóe lên một tia sáng, bà gắng gượng vỗ tay Bạch Vi, như muốn an ủi đứa con dâu được bà cưng chiều nhất.
Còn tôi, đứng như kẻ ngoài cuộc, nắm chặt cuốn sổ tiết kiệm mỏng tang trong tay, lạnh buốt đến tận đầu ngón.
Chu Khiêm – chồng tôi – tiến tới, đặt tay lên vai, đưa tôi ra khỏi phòng bệnh.
Trong hành lang, anh khẽ thở dài, giọng đầy áy náy:
“Vợ à, em chịu ủy khuất rồi. Mẹ từ nhỏ đã thiên vị em trai anh, nên đối với Bạch Vi cũng tốt hơn.”
Anh ôm tôi, cằm tì lên đỉnh đầu tôi:
“Đừng buồn nữa, hai căn biệt thự đó sau này anh sẽ bàn với em trai, nhất định em cũng có phần. Còn năm vạn này, coi như tiền mẹ để lại cho em tiêu vặt, muốn mua gì thì mua.”
Tôi dựa vào ngực anh, cảm nhận hơi ấm quen thuộc, nhưng trong lòng lại lạnh ngắt.
“Tiền tiêu vặt”? “Bù đắp tổn thất tinh thần”?
Thì ra, năm năm thanh xuân và hi sinh của tôi, trong mắt anh, chỉ đáng năm vạn tệ.
Đêm hôm đó, mẹ chồng ra đi.
Trong tang lễ, Bạch Vi mặc đồ đen, khóc đến ngất xỉu, ngay lập tức thành “dâu hiếu thuận” được khen ngợi hết lời.
Còn tôi cũng mặc đồ đen, nhưng chỉ im lặng chào hỏi từng vị khách, giống như một cái máy vô hồn.
Trong tiệc, họ hàng vây quanh Bạch Vi và Chu Khôn – chồng cô ta – hết lời an ủi:
“Bạch Vi à, nén bi thương nhé, sau này con là chỗ dựa lớn của nhà họ Chu rồi.”
“Đúng vậy, mẹ chồng con thương con nhất, để lại hết những gì quý giá nhất cho con.”
“Hai căn biệt thự giữa trung tâm, sau này chỉ việc ngồi hưởng phúc thôi!”
Bạch Vi vừa lau nước mắt vừa khiêm tốn:
“Đều là nhờ mẹ thương, con và Chu Khôn nhất định sẽ sống thật tốt, không phụ kỳ vọng của bà.”
Chu Khôn – người đàn ông hiền lành – nhìn vợ, ánh mắt ngập tràn yêu thương và cảm kích.
Còn Chu Khiêm – chồng tôi – thì chỉ mải rót rượu, chúc tụng trưởng bối, như thể mọi chuyện chẳng liên quan gì đến anh.
Tang lễ kết thúc, tôi rã rời cả thể xác lẫn tinh thần.
Chu Khiêm say mèm trở về, ngã vật ra sofa, miệng lẩm bẩm:
“Vợ… đừng giận nữa… sau này… anh sẽ bù cho em…”
Tôi nhìn anh, bất giác thấy buồn nôn.
Ngày hôm sau, tôi đem sổ tiết kiệm đến ngân hàng, chỉ muốn rút sạch số tiền đó, coi như cắt đứt nốt mối ràng buộc cuối cùng với cái nhà này.
“Chào chị, tôi muốn rút tiền.” – Tôi đưa sổ cùng chứng minh cho giao dịch viên.
Cô gái trẻ nhập thông tin, sắc mặt dần trở nên kỳ lạ.
Ngẩng lên, ánh mắt cô ta vừa tò mò, vừa thương hại:
“Chị là vợ anh Chu Khiêm, đúng không?”
Tôi gật đầu.
Cô ta ghé sát, hạ giọng:
“Thật ra… số tiền này vừa được chuyển từ tài khoản chung của anh Chu Khiêm và một người tên Bạch Vi sang cuốn sổ này.”
Trong đầu tôi “ong” một tiếng, trống rỗng.
Cô ta tiếp tục, giọng như từ nơi xa xăm vọng lại:
“Vì đây là khoản ‘tặng’, nên theo quy định, một trong hai người chuyển – tức chị Bạch Vi – phải ký xác nhận, thì chị mới rút được tiền.”
Tài khoản chung.
Chu Khiêm và Bạch Vi.
Chồng tôi… và em dâu tôi.
Cả người tôi như hóa đá, đứng chôn chân tại chỗ.
Cuốn sổ tiết kiệm mỏng dính kia, giờ nặng như ngàn cân, bỏng rát trong tay.