Đến Tuổi 60 Tôi Mới Được Tự Do

Chương 9



Vợ chồng vốn đã có rạn nứt, nay lại thêm khúc mắc, cãi vã ngày càng nhiều.

Tôi không còn ở đó, việc đưa đón Xảo Xảo đi học thành vấn đề.

Cuối cùng, Thiệu Nghi phải nghỉ việc, ở nhà toàn thời gian trông con.

Dư Thư Vi thì để ý đến khả năng kiếm tiền của Tần Hướng An, cộng thêm cố tình quyến rũ, cả hai nhanh chóng “gian tình chớm nở”.

Điều nực cười là Thiệu Văn Thanh và Tống Thiều Hoa đều biết rõ, thậm chí còn chủ động giúp họ che giấu.

Ngay cả Xảo Xảo, cũng từng bắt gặp vài lần.

Nhưng chỉ cần một cây kẹo mút là bé im lặng, không nói gì.

Cuối cùng, màn kịch cũng đến hồi hạ màn.

Thiệu Nghi, người biết rõ tất cả, bị chính những người trong nhà đuổi ra đường.

Đứa con gái mà cô ta gọi là “bảo bối tâm can” Xảo Xảo, cũng khóc lóc đòi không đi với mẹ, lao vào lòng Dư Thư Vi, gọi cô ta là mẹ.



Chiều hôm đó, tôi đi bộ về khu chung cư.

Vừa tới cổng, liền thấy Thiệu Nghi đang ngồi thụp ở góc tường.

Cô ta thấy tôi, giống như một con mèo hoang tội nghiệp không ai cần đến, lết đến nắm lấy vạt váy tôi, giọng run run:

“Má… con sai rồi… má tha thứ cho con được không?”

Tôi nhìn cô ta người từng là m.á.u thịt tôi, từng là tất cả của tôi.

Nếu là trước đây… chắc tôi đã đau lòng đến nghẹt thở, sẵn sàng cầm d.a.o xông vào nhà Thiệu Văn Thanh, cho dù liều cả mạng sống, cũng muốn giành lại công bằng cho con mình.

Nhưng những chuyện đã qua… đã khiến tôi nhận ra: Kết cục của cô ta hôm nay, chính là báo ứng.

Vì vậy, nhìn thấy nước mắt lăn dài trên má cô ta, tôi không còn cảm giác gì nữa.

Giống như đang nhìn một người xa lạ, rơi vài giọt nước mắt rẻ rúng, cố gắng dùng sự tội nghiệp để đổi lấy sự tha thứ.

Để rồi tiếp tục quay về nhà tôi, lại sống cảnh ăn sung mặc sướng, không dính tay vào việc gì, chờ tôi nâng như trứng, hứng như hoa…

Nhưng… dựa vào đâu?

Cô ta từng là bảo bối của tôi nhưng giờ thì không còn nữa.

Tôi hất tay cô ta ra, trong lòng không gợn chút sóng, giọng bình thản:

“Cô gọi nhầm rồi. Tôi không phải má cô. Tôi từng có một đứa con gái, nhưng trong lòng tôi, nó đã c.h.ế.t từ lâu rồi.”

“Còn cô, ở đâu tới thì quay về đó đi. Đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”

“Bằng không… tôi không ngại gọi bảo vệ, rõ chưa?”

Nói xong, tôi mặc kệ cô ta gào khóc đến khàn giọng, xoay người bình thản bước về nhà.

Thiệu Nghi từng đến tìm tôi vài lần nữa, tôi không gặp.

Tôi đã quyết rồi không cần đứa con gái này nữa.

Chắc nó cũng cảm nhận được sự dứt khoát trong tôi, về sau không còn xuất hiện nữa.

Còn tôi vẫn đều đặn dạo bộ mỗi ngày, vẫn đến xưởng gốm nặn vài món nhỏ xinh, hoặc vào trung tâm thương mại sắm vài bộ váy đẹp.

Đời người, giờ đây tôi mới bắt đầu biết hưởng thụ.

Tin tức về nó, một lần nữa đến với tôi, là sau nửa tháng.

Thiệu Nghi, từ nhỏ đã từng bị tổn thương tinh thần, là tôi ngày ngày ở bên, từng chút vực dậy, mới khiến nó từ u ám trở nên hoạt bát, biết cười trở lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng lần này, nó không gượng dậy nữa.

Tôi nghe kể lại: nó nói muốn rời đi, nên muốn làm một bữa cơm sum vầy cuối cùng, rồi sẽ dứt áo rời khỏi nơi này mãi mãi.

Bữa ăn đó do chính tay nó nấu.

Còn xe cứu thương, xuất hiện ngay trong đêm hôm ấy.

Thiệu Nghi mua rất nhiều loại thuốc độc: thuốc chuột, thuốc diệt cỏ Paraquat, tất cả những thứ có thể mua ngoài thị trường đều bị nó nghiền nhỏ, trộn lẫn vào thức ăn.

Rồi khi mọi người bắt đầu xuất hiện triệu chứng trúng độc, nó khóa kín cửa sổ, mở bình gas.

Khi được phát hiện cả nhà đã sùi bọt mép, ngã quỵ trên sàn, hôn mê bất tỉnh.

Quá nhiều thứ độc hòa trộn, dù lượng không lớn, nhưng được phát hiện quá muộn.

Kết quả tất cả đều không qua khỏi đêm đó.

Ngoại trừ Xảo Xảo và còn quá nhỏ ăn rất ít.

Vụ việc gây chấn động.

Lên hẳn top tìm kiếm toàn quốc.

Cư dân mạng lần lượt đào lại quá khứ từng người.

Người ta biết Thiệu Văn Thanh là gã đàn ông bội bạc.

Biết Tống Thiều Hoa là tiểu tam thượng vị.

Biết Dư Thư Trạch là lưu manh đầu đường, đánh nhau, quấy rối phụ nữ, ghê tởm đến cực điểm.

Biết Dư Thư Vi chuyên cướp bạn trai người khác, tính cách chẳng khác gì mẹ ruột.

Biết Tần Hướng An cũng là loại đàn ông tồi tệ, đáng bị chà đạp.

Biết Xảo Xảo dù nhỏ tuổi, nhưng m.á.u lạnh và vô ơn, khiến người ta rợn gáy.

Biết Thiệu Nghi cả tin, mù quáng, cuối cùng tự gặt lấy kết cục bi thảm.

Cả nước đều biết đây là một gia đình thối nát đến tận gốc rễ.

Ai nấy đều phẫn nộ, chỉ mong được khạc một ngụm nước bọt lên tên từng người.

Còn tôi?

Tôi cũng lên hot search, một cách mờ nhạt và yên lặng.

Tôi nhân cơ hội đó, mở livestream vừa nặn gốm, vừa cười nói nhẹ nhàng.

Lượt xem rất cao.

Có người thương xót tôi, chuyển tiền ủng hộ rất nhiều.

Tôi đem toàn bộ số tiền đó đi quyên góp, giúp đỡ những người thật sự cần.

Còn Xảo Xảo vì trúng độc lại hít thêm khí ga, nên dù được cứu sống nhưng bị sốt nặng thêm mấy ngày dẫn đến mất đi toàn bộ trí nhớ.

Tôi không đành lòng nhưng cuối cùng vẫn quyết định nhận về nuôi dạy, nhưng tôi đã không còn như trước chiều chuộng một các mù quáng.

Tôi quyết định dạy đứa nhỏ này, thành một con người hoàn toàn mới có ít cho xã hội.

Còn tôi thì dù có chăm thêm đứa nhỏ nhưng không còn bị vướng bận như trước.

Nên từ đó tôi có một cuộc sống khá hoàn hảo và thoải mái, không có sự gàng buộc nào có thể trói tôi lại như lúc trước nữa.

Tôi sống một đời vui vẻ và bình an đến cuối đời

–Hết–


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com