Năm thứ bảy bên nhau, tôi nhận được một tập sách điện tử nặc danh.
Bên trong là ba mươi hai bức ảnh — toàn cảnh anh ấy hôn một tiểu thụ quyến rũ, trẻ trung.
Ba mươi hai tấm.
Khác nhau về bối cảnh, khác nhau về góc độ — có thể xem như một tuyển tập hoàn chỉnh.
Khi nhìn thấy những bức ảnh ấy, tôi đang ngồi trước bàn ăn, canh chừng chiếc bánh kem còn mới, thậm chí còn đặc biệt khui sẵn một chai sâm panh.
Tối nay, tôi vốn định nói chuyện với Tạ Chi Dao, định gỡ bỏ những khúc mắc giữa chúng tôi.
Tôi biết rõ, giữa chúng tôi đã có vấn đề — như bất cứ cặp đôi nào bước sang năm thứ bảy cùng nhau.
Nhưng vào khoảnh khắc ấy, những bức ảnh kia, bất kể động cơ là gì, bất kể ai gửi đến, đều rõ ràng giáng thẳng một cái tát vào mặt tôi.
Tạ Chi Dao ngoại tình rồi.
Tôi nhìn bàn ăn được bày biện tinh tế trước mắt, trong lòng lại chỉ còn một khoảng trống lạnh lẽo — một sự vô cảm mà có lẽ tôi đã dự liệu từ lâu.
Không biết từ khi nào, người từng dán mắt theo dõi từng hành động của tôi, người từng nửa ép nửa dỗ tôi cai rượu, bỏ thuốc… đã không còn nữa.
Chúng tôi bắt đầu cãi vã, đ.á.n.h nhau, rồi ly thân. Nhưng không còn như trước nữa — những lần chiến tranh lạnh trước đây chưa đầy nửa tiếng là lại ôm lấy nhau, quấn quýt trên giường.
Lần này cũng vậy, chỉ khác là đến hôm nay, tôi đã chiến tranh lạnh với anh ấy suốt ba mươi hai ngày.
Anh ấy quản lý công ty trong nhà, người đông việc nhiều, còn tôi thì rảnh rỗi hơn hẳn. Mỗi ngày chỉ cầm máy tính bảng vẽ phác thảo, thỉnh thoảng ra ngoài tìm cảm hứng, cuộc sống nhàn nhã đến mức không thể tả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vì thế, tôi tự nhủ: “Đừng so đo với anh ấy nữa, anh ấy bận lắm mà. Một năm nữa lại sắp qua rồi, dỗ anh ấy một lần cũng được thôi.”
Nhưng tôi đã sai. Lần này, chúng tôi thực sự không thể vượt qua được nữa.
Chiếc điện thoại đặt trên bàn rung hai cái, màn hình sáng lên. Tôi vô cảm mở ra — là tin nhắn của Tạ Chi Dao.
Tin nhắn tôi gửi đi từ nửa tiếng trước:
“Tối nay về nhà ăn cơm nhé, chọn con tôm hùm Úc to nhất.”
“Kỷ niệm ngày đó, anh sẽ không quên đâu, phải không?”
Từ trước đến nay, tôi và anh ấy tính tình giống hệt nhau — vừa nóng nảy vừa cứng đầu. Có thể nói, chỉ riêng việc tôi chịu nói ra mấy lời này đã là một sự nhún nhường và xuống nước rất lớn rồi.
Trước đây, mỗi lần tôi như vậy, Tạ Chi Dao luôn tỏ ra cáu kỉnh, nhưng rồi vẫn nghiêng người sang túm lấy tôi, ép tôi vào lòng mà hôn đến nghẹt thở.
Nhưng hôm nay, câu trả lời của anh lại là:
“Tối nay anh phải tăng ca, em ăn trước đi.”
Tôi nhìn chằm chằm mấy chữ ngắn ngủi ấy, nhai đi nhai lại trong đầu, cơn tức trong n.g.ự.c dần dần ngưng tụ lại. Cuối cùng, tôi bật cười lạnh một tiếng, rồi xách chai sâm panh bên cạnh lên, đập mạnh xuống chiếc bánh kem.