Để Xem Ai Mới Là Người Trà Xanh Hơn!

Chương 13



11

Hoàng đế vì một Thẩm Liễu Nhứ đã làm náo loạn Chính Dương cung, gây chấn động toàn triều.

Thái tử vì vậy mà xin tội, cố tình bế quan ở Đông cung.

Những người thuộc phe Thái tử đều noi theo, lần lượt mang tội quỳ gối, một nửa công việc trong triều rơi vào trạng thái đình trệ.

Lão Hoàng đế vừa mới hồi phục sức khỏe vẫn còn cần dưỡng bệnh, làm sao ông ta có thể gánh vác công vụ rườm rà như vậy, chưa được mấy ngày đã lại mệt bệnh, chỉ đành ép Thẩm Liễu Nhứ cho thuốc.

Thẩm Liễu Nhứ vì vậy khổ không thể tả.

Nàng ta nài nỉ Chu Hoàng đến Đông cung mời Thái tử ra mặt.

Khi hắn ta đến, ta đang cùng Thái tử thưởng trà đánh cờ.

Liếc thấy Chu Hoàng, ta cố tình thò đầu ra khỏi đình, để hoa rụng phủ đầy đầu.

Thái tử đưa tay phủi hoa rụng trên đầu ta, dựa rất gần bên ta, nhìn từ xa trông như đôi tình nhân đang thì thầm tâm tình.

"Nàng lại lợi dụng cô rồi." Thái tử thấp giọng thì thầm vào tai ta.

Giọng hắn trầm thấp êm ái, hơi thở nóng hổi phả vào chóp mũi ta, ấm áp đầy ám muội.

"Thái tử điện hạ, thần nữ đâu có nhờ ngài phủi hoa rụng cho thần nữ." Ta đỏ mặt nháy mắt với hắn.

Hắn cười rạng rỡ, cúi đầu thấp hơn, chóp mũi gần như chạm vào mũi ta.

"Vậy diễn kịch thì diễn cho trọn đi."

"Các ngươi đang làm gì thế?"

Ta nhìn thấy mặt hắn ta đỏ bừng, chỉ thấy buồn cười.

Sao vậy, thấy vị hôn thê cũ thân thiết với nam nhân khác, hắn ta đã chịu không nổi rồi sao?

Vậy sao không nghĩ xem, khi còn là vị hôn phu của ta, vào ngày lễ cập kê của ta lại náo loạn đòi hủy hôn, trong lòng ta sẽ nghĩ thế nào?

"Điện hạ." Ta cúi mình hành lễ, không lộ dấu vết dịch lại gần Chu Toản.

"Ngươi. . . ngươi và Hoàng huynh rốt cuộc có quan hệ gì?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta không biết Chu Hoàng lấy đâu ra tư cách để chất vấn ta. Chỉ vì từng có lúc ta đã dành cho hắn ta tình cảm chân thật sao?

Nhưng đó cũng chỉ là "từng có" mà thôi.

Mười năm đó, ta không cần nữa, kịp thời dừng lại tổn thất. Đối với ta, thứ không muốn chính là rác rưởi trên mặt đất, dù chỉ nhớ lại một khắc cũng là sự sỉ nhục đối với nhân cách của ta.

"Điện hạ, thần nữ và Thái tử điện hạ. . ."

"Là Hoàng tẩu tương lai của ngươi." Chu Toản đột ngột lên tiếng cắt ngang lời ta.

Ta kinh ngạc nhìn về phía hắn. Hắn lại vươn tay choàng lên vai ta.

"Các ngươi. . . các ngươi sao có thể!" Chu Hoàng không thể chấp nhận được sự thật này. Tiểu Kiều Kiều, chẳng phải ngươi đã nói sẽ gả cho ta sao, sao giờ lại muốn gả cho Hoàng huynh ta?"

Một câu Tiểu Kiều Kiều của hắn ta khiến ta buồn nôn suýt nữa thì ói ra.

Khuê danh của ta mà hắn ta cũng dám gọi sao?

"Điện hạ, chúng ta đã hủy hôn rồi." Ta muốn tỏ ra sâu sắc hơn một chút, nhưng nào ngờ Chu Toản đột nhiên cù vào eo ta, khiến ta ngứa đến suýt cười ra nước mắt.

Ta ỷ vào có chiếc áo choàng che chắn, đưa tay ra sau véo vào eo hắn.

Cơ thể hắn cứng đờ, bàn tay theo phản xạ nắm chặt cổ tay ta.

Thật là phiền phức.

Ta giãy giụa vài lần, nhận ra mình không thể thoát được, đành để mặc hắn, tập trung đối phó với Chu Hoàng.

Hắn ta đã hủy hôn với ta, khiến ta mất mặt trước các tiểu thư khuê các, mối thù này không báo, ta thề không làm người.

"Điện hạ, chúng ta, chúng ta đã là chuyện quá khứ rồi, giờ đây, thần nữ xin chúc mừng điện hạ và Thẩm cô nương trăm năm hạnh phúc." Ta cúi mặt, nhưng trong lòng lại nghĩ.

Trăm năm hạnh phúc ư, ta không xé xác các người ra đã là lòng dạ ta quá rộng lượng rồi.

Môi Chu Hoàng run rẩy, liên tục tiến lên vài bước, xúc động nắm c.h.ặ.t t.a.y ta.

Ta thậm chí có thể nghe thấy hơi thở gấp gáp của hắn ta.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

May thay, có Chu Toản ở đây, Chu Hoàng không dám làm càn.

Hắn ta chỉ có thể từng chữ một, từng chữ một trút cơn giận dữ lên ta: "Ngươi và ta mới chỉ chia tay có hai tháng."


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com