Bầu trời xám xịt như phủ đầy tro bụi của vạn trận chiến, không một tia sáng nào xuyên qua được lớp mây dày đặc ngập sát khí. Dịch phong – những cơn gió không gian sắc bén như ngàn lưỡi dao – gào thét điên cuồng, cuốn qua hư không, xé tan mọi thứ trên đường đi. Một tiếng nổ kinh thiên động địa bùng phát, cánh cổng truyền tống đỏ rực từ Huyền Linh Đại Lục tan rã thành từng mảnh vụn linh khí, để lại Nguyễn Minh Nhật và Tiểu Vũ đứng giữa một vùng đất hỗn loạn không tên. Không Gian Loạn Lưu hiện ra trước mắt họ, không phải Thần Giới rực rỡ trong truyền thuyết, mà là một chiến trường tàn khốc nơi không gian vặn vẹo, vô số hòn đảo đá trôi nổi lơ lửng giữa hư không, phủ đầy tử thành hoang phế, đấu trường đẫm máu, và chợ đen ngập trong bóng tối. Xa xa, một tòa thành khổng lồ sừng sững giữa hư không – Loạn Tinh Thành – ánh sáng từ những truyền tống trận lập lòe như ngọn lửa ma quái, thu hút mọi ánh nhìn.
Minh Nhật đứng thẳng, áo bào đỏ đen tung bay trong cơn gió dữ, đôi mắt đỏ thẫm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo như tử thần giáng thế, sát khí ngập trời khiến không gian xung quanh rung lên từng nhịp. Hắn từng là Huyền Nhật Đại Đế, từng chinh chiến qua vạn giới, từng khiến chư thần cúi đầu, nhưng luồng khí tức hỗn loạn nơi đây vẫn khiến hắn cảm nhận được một áp lực mơ hồ – không phải từ cảnh giới, mà từ sự tàn khốc không thể kiểm soát. Bên cạnh hắn, Tiểu Vũ nắm chặt Hắc Nguyệt Hồn Châu, ánh sáng trắng bạc từ viên châu lập lòe yếu ớt giữa bóng tối dày đặc, đôi mắt nàng sắc lạnh quét qua bốn phía, thần thức cảnh giác cao độ. Một tiếng nổ nhỏ vang lên từ xa, một cấm chế cổ xưa bất ngờ kích hoạt, ánh sáng đỏ rực như máu bùng lên, xé tan một hòn đảo đá thành tro bụi, để lại tiếng rít kinh hồn vang vọng giữa hư không.
“Sư phụ, đây không phải Thần Giới!”
Tiểu Vũ khẽ nghiêng đầu, giọng nàng trầm xuống, mang theo chút kinh ngạc xen lẫn cảnh giác.
Minh Nhật cười lạnh, tay khẽ vung lên, linh khí đỏ đen từ Huyền Nhật Thần Mạch bùng nổ dữ dội, hóa thành ngọn lửa rực cháy đẩy lùi cơn dịch phong đang lao tới. “Không phải nhầm, mà là có kẻ không muốn ta đến Thần Giới quá dễ dàng. Không Gian Loạn Lưu… Hừ, muốn vào vùng đất của chư thần, xem ra phải bước qua đống xương trắng này trước.” Hắn quét mắt nhìn xung quanh, thần thức Phá Thiên Cảnh trung kỳ lan tỏa như cơn sóng ngầm, lập tức cảm nhận được hàng chục luồng khí tức ẩn nấp trong bóng tối, ánh mắt tham lam như bầy sói đói rình rập con mồi.
Không Gian Loạn Lưu – một trạm trung chuyển hỗn loạn nằm ở rìa Thần Giới, nơi những kẻ thất bại trong truyền tống bị cuốn vào, buộc phải tìm đường sống giữa lằn ranh sinh tử. Những hòn đảo trôi nổi giữa hư không mang dấu vết của tử thành đổ nát, đấu trường nhuốm máu tươi, và chợ đen đầy rẫy sát khí. Loạn Tinh Thành sừng sững phía xa, tòa thành khổng lồ ấy là trung tâm của mọi tranh đấu, nơi các thương hội lớn đặt tổng bộ, độc quyền kiểm soát truyền tống trận dẫn vào Thần Giới thực sự. Nhưng đây không phải chốn yên bình, mà là nơi giết chóc và cướp bóc diễn ra hàng ngày, nơi kẻ yếu chỉ có một con đường – trở thành tro bụi dưới chân kẻ mạnh.
Chưa kịp định thần, một tiếng rít kinh hồn vang lên từ phía sau, không gian nứt vỡ, hơn hai mươi bóng đen lao ra như bầy ác thú. Toàn thân chúng bao phủ hắc khí dày đặc, tay cầm trường đao và dây xích, ánh mắt lóe lên sát ý nồng nặc, khí tức dao động từ Linh Hồn Cảnh đến Hóa Thần Cảnh sơ kỳ.
“Bọn chúng đến rồi!”
Một tên hắc y nhân rít lên, giọng khàn khàn như quỷ dữ, trường đao trong tay vung lên, đao khí đen kịt chém thẳng về phía Minh Nhật và Tiểu Vũ, mang theo khí thế xé nát không gian.
“Nếu dám ngăn ta, thì chỉ có một con đường chết.”
Minh Nhật bình thản, ánh mắt như lưỡi đao sắc lạnh, hàn khí tỏa ra từ cơ thể khiến không gian xung quanh ngưng đọng, nhiệt độ giảm xuống đến mức đóng băng. Hắn không động, chỉ đứng yên, nhưng linh khí đỏ đen bùng nổ dữ dội, hóa thành cơn lốc lửa cuốn lấy đao khí đối phương. “Ầm!” Một tiếng nổ vang trời bùng phát, đao khí tan rã như cát bụi, tên hắc y nhân bị phản chấn đánh bay ra sau, đâm sầm vào một hòn đảo đá, máu tươi phun trào, xương cốt vỡ vụn, chết không toàn thây trong chớp mắt.
“Sư phụ, để ta!”
Tiểu Vũ lạnh lùng, thanh kiếm trong tay vung lên, Hắc Nguyệt Hồn Châu sáng rực, linh khí trắng bạc hóa thành ngàn lưỡi kiếm lao tới đám cướp còn lại như cơn bão tuyết cuốn qua chiến trường. “Xoẹt xoẹt!” Kiếm khí quét ngang, năm tên hắc y nhân phía trước bị chém thành mảnh vụn, máu đen bắn tung tóe, tiếng hét thảm thiết vang vọng giữa hư không, nhưng đám cướp không hề sợ hãi, ngược lại càng điên cuồng lao tới. Kẻ cầm đầu – một gã cao lớn, tu vi Hóa Thần Cảnh sơ kỳ – gầm lên dữ tợn, dây xích trong tay rung động, linh khí đen kịt hóa thành con rắn khổng lồ lao thẳng về phía Tiểu Vũ, miệng rắn há to như muốn nuốt chửng nàng.
“Muốn chết.”
Tiểu Vũ lạnh giọng, ánh mắt không chút dao động, thanh kiếm vung lên lần nữa, kiếm khí trắng bạc hóa thành vầng trăng khuyết chém xuống từ trời cao. “Rắc!” Dây xích bị cắt đôi như cọng rơm, con rắn linh khí tan rã trong chớp mắt, gã cao lớn hoảng loạn lùi lại, khuôn mặt tái nhợt, nhưng chưa kịp chạy, Minh Nhật đã bước tới.
Hắn không nói lời nào, mỗi bước chân như giẫm nát không gian, khí thế Phá Thiên Cảnh trung kỳ bùng nổ dữ dội, đè ép gã cao lớn quỳ xuống, xương cốt rạn nứt kêu răng rắc, máu tươi trào ra từ khóe miệng. “Ngươi… ngươi là…” Gã hoảng loạn, ánh mắt đầy kinh hãi, nhưng chưa kịp nói hết, Minh Nhật giơ tay, Huyền Nhật Thần Tước bung ra. Một nắm đấm đỏ đen khổng lồ giáng xuống từ trời cao, mang theo khí thế hủy thiên diệt địa, linh khí cuồn cuộn như ngọn núi lửa phun trào. “Ầm ầm!” Không gian rung chuyển dữ dội, gã cao lớn và đám cướp còn lại bị đấm nát thành huyết vụ, xương cốt tan biến, máu đen nhuộm đỏ một vùng hư không, để lại tiếng vọng kinh hồn của trận chiến vừa kết thúc.
Tiểu Vũ thu kiếm, quay sang nhìn Minh Nhật, ánh mắt thoáng hiện tia kinh ngạc xen lẫn tỉnh ngộ. “Sư phụ, nơi này… quá tàn khốc.” Nàng từng chứng kiến sự hỗn loạn ở Huyền Linh Đại Lục, từng thấy ba gia tộc quỳ xin tha mạng, nhưng sự khốc liệt nơi đây vượt xa tưởng tượng – kẻ yếu không có quyền sống, chỉ có máu và xương mới là luật lệ duy nhất.
Minh Nhật cười nhạt, ánh mắt quét qua vùng đất hoang tàn, giọng trầm như sấm rền. “Đây mới chỉ là bắt đầu. Không Gian Loạn Lưu là nơi lọc bỏ kẻ yếu, chỉ kẻ mạnh mới đủ tư cách bước vào Thần Giới. Muốn sống, phải giết.” Hắn từng trải qua ngàn trận chiến kiếp trước, từng thấy vạn giới nhuốm máu, nhưng nơi này vẫn khiến hắn cảm nhận được một luồng sát khí khác biệt – không chỉ từ kẻ thù, mà từ chính quy luật tàn nhẫn của thiên địa.
Hắn quay đầu nhìn về Loạn Tinh Thành phía xa, thần thức lan tỏa, lập tức cảm nhận được ba luồng khí tức mạnh mẽ đang bao phủ tòa thành ấy. Ba thương hội lớn – những kẻ kiểm soát mọi truyền tống trận dẫn vào Thần Giới, độc quyền tài nguyên và lộ trình, biến nơi này thành chiến trường của máu và lợi ích.
Thương Hội Nguyễn: Gia tộc lâu đời nhất Không Gian Loạn Lưu, giàu có bậc nhất, nắm trong tay vô số tài nguyên hiếm có như Thần Nguyên Tinh, Huyền Linh Thảo, và bí bảo cổ xưa. Họ lạnh lùng, kiêu ngạo, chỉ giao dịch với kẻ có giá trị, xem kẻ yếu như cỏ rác không đáng để mắt. Người đứng đầu, Nguyễn Huyền Phong, tu vi Nguyên Thần Cảnh sơ kỳ, luôn xuất hiện với nụ cười nhạt nhưng sát khí ẩn sâu trong ánh mắt.
Thương Hội Thiên Viêm: Chuyên kinh doanh vũ khí, nô lệ, và sát thủ, nổi tiếng với sự tàn bạo và tham lam. Họ không ngại cướp giết để mở rộng thế lực, từng san bằng cả một hòn đảo để lập uy. Thủ lĩnh Thiên Viêm Cuồng Nhân, tu vi Hóa Thần Cảnh đại viên mãn, tay cầm Thiên Viêm Thần Chùy, từng một chùy đập nát đầu một tu sĩ Nguyên Thần Cảnh trước mặt đám đông.
Thương Hội Bách Quỷ: Hắc thương hội bí ẩn nhất, buôn bán tất cả mọi thứ từ bí bảo đến linh hồn, thậm chí cả thần khí bị nguyền rủa. Họ hành động trong bóng tối, dùng thủ đoạn thao túng kẻ khác, giăng bẫy để cướp tài nguyên. Người đứng đầu, Bách Quỷ Ma Nữ, tu vi Hóa Thần Cảnh hậu kỳ, thân hình yêu kiều nhưng mỗi lời nói đều như lời triệu hồn từ địa ngục.
Minh Nhật nhíu mày, tay nắm chặt, sát khí lóe lên trong mắt. “Ba con chó này muốn độc quyền truyền tống trận? Hừ, ta sẽ cho chúng thấy, kẻ nào mới là chủ nhân thực sự.” Hắn quay sang Tiểu Vũ, giọng trầm ổn. “Đi thôi, vào Loạn Tinh Thành. Muốn vào Thần Giới, phải lấy được tài nguyên từ tay chúng.”
Hai người vừa tiến về phía trước, một tiếng nổ kinh thiên vang lên từ hòn đảo gần đó. Một nhóm tu sĩ mặc áo xám, khoảng ba mươi người, lao ra từ bóng tối, ánh mắt tham lam nhìn về phía Minh Nhật và Tiểu Vũ. Kẻ cầm đầu – một lão già gầy gò, tu vi Hóa Thần Cảnh trung kỳ – cười khàn khàn, tay cầm trường thương đỏ máu, khí tức hung tàn như dã thú.
“Con mồi béo bở đây rồi!”
Lão già rít lên, trường thương vung lên, thương khí đỏ rực hóa thành con hổ khổng lồ lao tới, mang theo sát khí ngập trời.
“Muốn cướp của ta? Tự tìm cái chết.”
Minh Nhật cười lạnh, ánh mắt như vực sâu không đáy, linh khí đỏ đen bùng nổ dữ dội, hóa thành ngọn lửa cuốn lấy con hổ thương khí. “Ầm!” Một tiếng nổ vang trời, con hổ tan rã, lão già bị phản chấn đánh bay ra sau, máu tươi phun trào, nhưng chưa kịp rơi xuống đất, Minh Nhật đã giơ tay, Huyền Nhật Trảm Thiên bung ra. Lưỡi kiếm đỏ đen ngàn trượng chém xuống từ trời cao, mang theo khí thế xé nát thiên địa, không gian nứt vỡ thành từng mảnh, tiếng rít kinh hồn vang vọng khắp Loạn Lưu.
“Không… không thể nào!”
Lão già gầm lên, ánh mắt đầy kinh hãi, cố triệu hồi bí bảo hộ thân – một tấm khiên ánh bạc – nhưng chưa kịp kích hoạt, lưỡi kiếm đã quét qua. “Rắc!” Tấm khiên vỡ tan, lão già bị chém thành hai mảnh, máu tươi bắn tung tóe, linh hồn tan biến trong ngọn lửa đỏ đen. Đám tu sĩ áo xám còn lại hoảng loạn, quay đầu bỏ chạy, nhưng Tiểu Vũ đã lao tới, kiếm khí trắng bạc hóa thành cơn bão tuyết quét qua, tiếng hét thảm thiết vang lên không dứt, hơn hai mươi kẻ bị chém chết tại chỗ, máu nhuộm đỏ hòn đảo đá, để lại một vùng đất chết chóc im lặng đến đáng sợ.
Minh Nhật đứng yên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về Loạn Tinh Thành, sát khí ngập trời không chút che giấu. Hắn biết, trận chiến nhỏ này chỉ là khởi đầu. Đột nhiên, một luồng khí tức kinh khủng ập đến từ phía tòa thành, kèm theo tiếng cười khàn khàn vang vọng giữa hư không: “Kẻ mạnh mới đến? Ha ha, ta thích! Nguyễn Huyền Phong, Thiên Viêm Cuồng Nhân, hai lão già đó sẽ không để ngươi sống đâu!” Một bóng người cao lớn bước ra từ bóng tối, toàn thân bao phủ linh khí đỏ rực, tay cầm thần chùy rực cháy, khí tức Hóa Thần Cảnh đại viên mãn bùng nổ, khiến không gian rung chuyển.
Minh Nhật cười lạnh, bước tới một bước, khí thế Phá Thiên Cảnh bùng nổ, đè ép không gian nứt vỡ, giọng nói như sấm sét vang vọng: “Ngươi muốn thử sức? Được thôi, ta sẽ cho ngươi biết, kẻ nào mới là kẻ săn mồi thực sự!”
"Đạo hữu nào yêu thích trận chiến khốc liệt này, muốn xuất hiện trong truyện hoặc muốn nhân vật của mình trở thành cường giả đối đầu Huyền Nhật Đại Đế, hãy ủng hộ tác giả một chén trà đá để chương mới ra nhanh hơn!"
💰 STK: 0721000637501
🏦 Vietcombank – Nguyen Minh Nhat
🌍 Paypal: paypal.me/nhatnguyenminh94
🔥 Cảm ơn các đạo hữu đã đồng hành cùng ta trên con đường tiên hiệp đầy gian nan này. Mỗi chén trà đá là một nguồn động lực lớn lao, giúp ta viết nên những trận chiến kinh thiên động địa. Hẹn gặp lại ở chương sau, nơi máu và lửa sẽ bùng nổ dữ dội hơn!