Đế Nhật Trùng Sinh Phá Thiên Vạn Giới

Chương 45: Thần Giới Vô Địch – Những Chúa Tể Vượt Sinh Tử



Nguyễn Minh Nhật đứng dưới bầu trời sao lấp lánh của Huyền Linh Đại Lục, ánh mắt sâu thẳm như xuyên qua không gian và thời gian, chìm vào ký ức kiếp trước – những câu chuyện kinh thiên về Thần Giới Vạn Giới mà hắn từng nghe từ những kẻ sống sót sau đại chiến Chư Thiên, những lời thì thầm đầy kinh hãi về các chúa tể bất diệt. Hắn quay sang Tiểu Vũ và ba lãnh đạo – Bạch Hạc Thiên Quân, Yên Tử Huyền Nữ, Vương Huyền Đế – đang chờ đợi trong im lặng, linh khí đỏ đen quanh người bùng nổ, hóa thành hình ảnh hư ảo khổng lồ trên không trung, hiện lên cõi Thần Giới Vạn Giới với núi non trôi nổi, cung điện rực sáng và linh khí cuồn cuộn như biển cả.

Hắn trầm giọng, mỗi từ như tiếng sấm rền vang vọng:

“Tiểu Vũ, các vị lãnh đạo, ta vừa kể về Zeus, Shiva và Amaterasu.”

“Nhưng Thần Giới Vạn Giới không chỉ có họ.”

“Giờ ta sẽ kể về Odin, Thích Ca Mâu Ni và Anubis – những chúa tể với sức mạnh, trí tuệ và truyền thuyết kinh thiên động địa, không thua kém bất kỳ ai.”

“Hãy lắng nghe, vì đây là những kẻ mà ngay cả Quỷ Thần Vương cũng chỉ là con kiến trước mặt họ.”

Hình ảnh hư ảo biến đổi dữ dội, hiện lên một cung điện vàng óng khổng lồ lơ lửng giữa chín tầng trời, không gian ngập trong bão tuyết cuồng nộ, mỗi luồng gió lạnh mang sát khí như ngàn lưỡi dao chém qua thiên địa, ánh sáng vàng rực từ cung điện xuyên thủng bóng tối như những ngọn giáo bất diệt. Trên ngai cao, một vị thần già nua nhưng uy nghiêm ngự trị, thân hình cao lớn như che khuất chín tầng trời, mái tóc bạc phơ tung bay trong bão, chỉ còn một con mắt sáng rực như ngôi sao băng xé nát hư không, tay cầm ngọn giáo vàng óng tỏa ánh sáng trí tuệ và chiến ý, mỗi rung động của ngọn giáo khiến không gian nứt vỡ thành từng mảnh.

Minh Nhật kể, giọng trầm hùng như dẫn mọi người vào chiến trường vĩnh cửu:

“Đây là Odin, chúa tể chiến tranh và tri thức của Băng Phong Thần Vực, nơi Vĩnh Chiến Kim Điện đứng sừng sững giữa chín tầng trời.”

“Cung điện ấy không phải xây bằng vàng thường, mà đúc từ tinh hoa chiến ý cổ xưa, mỗi viên gạch chứa sức mạnh đủ để nghiền nát một giới vực trong tích tắc.”

“Odin là hóa thân của chiến tranh và trí tuệ tối thượng, chỉ còn một con mắt nhưng con mắt ấy nhìn thấu vạn vật – quá khứ, hiện tại, tương lai, không gì giấu được trước ánh nhìn của hắn.”

“Ngọn giáo Gungnir trong tay hắn là vũ khí bất khả chiến bại, mỗi lần phóng ra không chỉ xuyên thủng kẻ thù mà còn xé nát thời gian và không gian, hóa cả một vùng Thần Giới thành hư vô.”

“Truyền thuyết kể rằng, Odin từng hy sinh một mắt, treo mình trên Cây Thế Giới Vĩnh Cửu chín ngày chín đêm, chịu đựng nỗi đau vượt xa sinh tử để lĩnh ngộ bí mật tối thượng của vũ trụ.”

“Nhưng đó chưa là gì. Một lần, khi mười liên minh thần tộc mạnh nhất Chư Thiên hợp sức chống lại hắn, Odin chỉ đứng lặng, giơ Gungnir lên.”

“Một đòn duy nhất phóng ra, ngọn giáo hóa thành tia sáng vàng rực, xuyên qua chín tầng trời, xé nát hàng ngàn thần tướng, thân thể tan thành tro, linh hồn bị hút vào vực sâu hỗn độn.”

“Không gian nơi đó vỡ vụn thành vùng cấm kéo dài vạn năm, ngay cả các vị thần khác cũng không dám đến gần.”

“Hắn còn có hai con quạ thần Huginn và Muninn, bay khắp Chư Thiên, nghe mọi âm mưu, thấy mọi bí mật, không một kẻ thù nào thoát khỏi tầm kiểm soát của hắn.”

“Một lần, Odin giận dữ, chỉ cần nhìn qua con mắt duy nhất, một giới vực kiêu ngạo lập tức bị bão tuyết chiến ý cuốn qua, hàng tỷ sinh linh hóa thành băng, không ai kịp kêu cứu.”

“Sức mạnh của Odin không chỉ là lực lượng, mà là trí tuệ bất diệt, một ý niệm của hắn đủ khiến Chư Thiên quỳ xuống trong sợ hãi.”

Hình ảnh hư ảo thay đổi, hiện lên một cõi giới thanh tịnh lơ lửng giữa hư không, ánh sáng trắng bạc dịu dàng nhưng sâu thẳm bao trùm không gian, mỗi tia sáng mang linh khí tinh khiết khiến vạn vật cúi đầu, uy áp kinh hồn ẩn trong sự tĩnh lặng, núi non trôi nổi tỏa sáng như ngọc khổng lồ, mỗi ngọn là kết tinh của đạo pháp vô biên. Ở trung tâm, một vị thần ngồi trên đài sen vàng rực rỡ, thân hình không cao lớn nhưng khí thế uy nghiêm bao trùm Chư Thiên, khuôn mặt hiền từ, đôi mắt khép hờ tỏa ánh sáng trí tuệ xuyên thủng sinh tử, mỗi hơi thở như tiếng chuông Niết Bàn vang vọng.

Minh Nhật kể, giọng trầm nhưng đầy kính cẩn:

“Đây là Thích Ca Mâu Ni, chúa tể giác ngộ của Thanh Tịnh Thần Vực, nơi Niết Bàn Vô Lượng tỏa sáng bất khả xâm phạm.”

“Mỗi ngọn núi ở đó là kết tinh của đạo pháp cổ xưa, chỉ một mảnh nhỏ rơi xuống cũng hóa giải ác nghiệp của cả một đại lục trong chớp mắt.”

“Thích Ca Mâu Ni là hóa thân của trí tuệ và từ bi tối thượng, đôi mắt khép hờ nhưng thấu hiểu vạn pháp, nhìn xuyên sinh tử, luân hồi, không gì che giấu được trước ánh sáng giác ngộ của ngài.”

“Truyền thuyết kể rằng, ngài từng ngồi dưới Cội Bồ Đề Vĩnh Hằng, đối mặt Ma Vương Hắc Ám – kẻ mạnh đến mức một cái nhìn hủy ngàn giới vực, một lời nói làm vạn vật tan thành tro.”

“Nhưng ngài bất động như núi, dùng đạo pháp vô biên hóa giải mọi cám dỗ, chỉ một niệm khiến Ma Vương tan rã, ngọn lửa hắc ám bị dập tắt, linh hồn bị phong ấn dưới Vô Tận Luân Hồi vĩnh viễn.”

“Một lần, khi đạo quân yêu ma triệu hồi từ vực sâu tấn công Thanh Tịnh Thần Vực, Thích Ca chỉ giơ tay, ánh sáng trắng bạc bùng nổ như vầng thái dương thanh tịnh.”

“Hàng triệu yêu ma bị thiêu rụi thần hồn, ác nghiệp hóa khói bụi, không gian hóa vùng đất thánh ngàn dặm, không ai dám bước vào.”

“Trí tuệ của ngài còn kinh khủng hơn: ngài từng dùng một câu kinh, khiến ba giới vực hỗn loạn ngừng chiến, hàng tỷ sinh linh quỳ xuống giác ngộ, thoát khỏi luân hồi chỉ trong một đêm.”

“Một lần khác, khi Chư Thiên rung chuyển vì đại kiếp, ngài chỉ ngồi thiền, ánh sáng từ đài sen lan ra, hóa giải kiếp nạn, cứu vạn giới khỏi hủy diệt.”

“Sức mạnh của Thích Ca Mâu Ni là đạo pháp bất diệt, một hơi thở của ngài đủ để đưa cả Chư Thiên vào Niết Bàn hoặc hủy diệt kẻ thù trong tĩnh lặng.”

Hình ảnh hư ảo tối lại, hiện lên một cõi giới lạnh lẽo sâu thẳm giữa hư không, bóng tối vô tận bao trùm, mỗi luồng gió mang sát khí lạnh buốt như lưỡi dao tử thần, cơn bão cát đen kịt cuốn qua như quái thú gầm vang, không gian rung động không ngừng. Ở trung tâm, một vị thần đầu chó rừng ngự trị, thân hình gầy guộc nhưng cao lớn, đôi mắt vàng rực như ngọn lửa tử thần xuyên thủng bóng tối, tay cầm quyền trượng đen kịt tỏa ánh sáng kinh hồn, mỗi rung động của quyền trượng khiến không gian vỡ vụn, tiếng rít như triệu linh hồn gào thét từ cõi chết.

Minh Nhật kể, giọng trầm như dẫn vào vực sâu tử vong:

“Đây là Anubis, chúa tể cõi chết của Hắc Ám Thần Vực, nơi Vĩnh Dạ Du Hồn nằm sâu trong hư không.”

“Mỗi hạt cát ở đó là kết tinh của linh hồn cổ xưa, chỉ một hạt rơi xuống cũng kéo cả đại lục vào bóng tối vĩnh cửu.”

“Anubis là hóa thân của tử thần tối thượng, đôi mắt vàng rực cân đo trái tim vạn vật, định đoạt số phận, không ai thay đổi được phán quyết của hắn.”

“Truyền thuyết kể rằng, Anubis từng đối mặt đạo quân thần tướng bất tử, mạnh đến mức mỗi kẻ hủy diệt một giới vực chỉ trong một ngày.”

“Hắn chỉ giơ quyền trượng, bóng tối bùng nổ như cơn bão tử thần, hàng ngàn thần tướng bị hút linh hồn, thân xác khô héo thành tro, linh hồn rơi xuống vực sâu Vĩnh Dạ.”

“Quái thú Ammit chờ sẵn, nuốt chửng chúng, tiếng gào thét vang vọng ngàn năm không dứt.”

“Một lần, khi một đế quốc kiêu ngạo từ chối phán xét của hắn, Anubis chỉ liếc mắt, bóng tối từ đôi mắt hóa thành bão cát đen kịt.”

“Hàng tỷ sinh linh bị hút linh hồn, thân thể tan rã, cả đế quốc hóa vùng đất chết ngàn dặm, không ánh sáng, chỉ có tiếng gió rít như khóc than.”

“Trí tuệ của hắn nằm ở sự hiểu biết về tử vong: hắn từng dùng một lời phán, khiến một giới vực tự hủy trong sợ hãi, không cần ra tay.”

“Sức mạnh của Anubis là bóng tối bất tận, một cái chạm của hắn đủ khiến Chư Thiên rơi vào cõi chết vĩnh viễn.”

Hình ảnh hư ảo tan dần, không gian chìm trong im lặng nặng nề, sự kinh hoàng từ lời kể của Minh Nhật như lưỡi dao đâm sâu vào tâm trí mọi người.

Tiểu Vũ ôm tay áo sư phụ, run rẩy:

“Sư phụ… Odin, Thích Ca Mâu Ni, Anubis… Họ quá mạnh… Một đòn xuyên trời, một niệm hóa giải, một cái nhìn hủy diệt… Chúng ta làm sao đối mặt?”

Bạch Hạc Thiên Quân tái mặt:

“Minh chủ… Sức mạnh của họ là cơn ác mộng… Trí tuệ và lực lượng ấy vượt xa mọi thứ ta biết.”

Yên Tử Huyền Nữ thở dài:

“Thần Giới Vạn Giới… Không chỉ đáng sợ, mà còn sâu thẳm… Chúng ta như cát bụi trước họ.”

Vương Huyền Đế siết kiếm, run rẩy:

“Minh chủ… Họ bất diệt vậy, chúng ta có cơ hội nào không?”

Minh Nhật đứng dậy, khí tức bùng nổ, linh khí đỏ đen hóa thần long gầm vang, ánh mắt rực cháy:

“Sợ gì? Họ mạnh, nhưng ta không yếu!”

“Kiếp trước ta chém thần tru ma, kiếp này ta sẽ khiến Odin, Thích Ca, Anubis cúi đầu!”

“Tiểu Vũ, con sẽ đi cùng ta, các vị, tin ta!”

“Chúng ta không chỉ sống sót, mà sẽ khắc tên mình vào Chư Thiên!”

Tiểu Vũ gật đầu, mắt sáng rực:

“Vâng, sư phụ! Con không sợ nữa! Con tin người!”

Ba lãnh đạo đứng dậy, cúi đầu:

“Minh chủ, chúng ta tin người! Huyền Linh Đại Lục là hậu phương vững chắc!”

Minh Nhật đứng một mình dưới trời sao, tay nắm kiếm, thì thầm:

“Odin, Thích Ca, Anubis… Các ngươi bất diệt, nhưng ta sẽ phá vỡ sự bất diệt đó.”

“Thần Giới Vạn Giới, trận chiến bắt đầu!”

Một ngôi sao băng lướt qua, ánh sáng rực rỡ báo hiệu hành trình kinh thiên.

"Đạo hữu nào yêu thích trận chiến khốc liệt này, muốn xuất hiện trong truyện hoặc muốn nhân vật của mình trở thành cường giả đối đầu Huyền Nhật Đại Đế, hãy ủng hộ tác giả một chén trà đá để chương mới ra nhanh hơn!"

💰 STK: 0721000637501

🏦 Vietcombank – Nguyen Minh Nhat

🌍 Paypal: paypal.me/nhatnguyenminh94

🔥 Cảm ơn các đạo hữu đã đồng hành cùng ta trên con đường tiên hiệp đầy gian nan này. Mỗi chén trà đá là một nguồn động lực lớn lao, giúp ta viết nên những trận chiến kinh thiên động địa. Hẹn gặp lại ở chương sau, nơi máu và lửa sẽ bùng nổ dữ dội hơn!


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com