Sau khi tiếng gầm cuối cùng của Quỷ Thần Vương tan biến trong khói bụi, Huyền Linh Đại Lục chìm vào một sự tĩnh lặng kỳ lạ. Bầu trời, vốn bị nhuộm đen bởi ma khí ngập trời, giờ đây dần hé lộ những khoảng sáng nhạt, ánh mặt trời buổi sớm xuyên qua lớp tro bụi dày đặc, rọi xuống chiến trường tan hoang như những giọt lệ vàng óng của thiên địa. Dưới mặt đất, những vết nứt sâu hoắm kéo dài hàng trăm dặm vẫn còn đó, dung nham nguội lạnh hóa thành những vệt đá đen bóng, uốn lượn như những con rồng khổng lồ bị phong ấn trong lòng đất. Xung quanh, máu tươi thấm đẫm đất khô, hòa lẫn với tro bụi, tạo nên một mùi tanh nồng khó tả, như lời nhắc nhở về cái giá đắt đỏ của chiến thắng.
Nguyễn Minh Nhật đứng lặng trên một ngọn đồi nhỏ, thanh kiếm nhuốm máu cắm sâu xuống đất, từng giọt máu đỏ từ những vết thương trên người rơi xuống, hòa vào đất khô. Hắn không còn bộ trường bào đen uy nghi, chỉ còn một thân hình đầy vết cắt, nhưng ánh mắt vẫn sắc lạnh như lưỡi kiếm, ngọn lửa bất khuất trong đó không hề suy giảm. Bên cạnh, Tiểu Vũ run run nắm lấy tay áo rách của sư phụ, khuôn mặt lem luốc bụi và máu, đôi mắt đỏ hoe nhưng nụ cười lại sáng rỡ như ánh sao giữa đêm đen. Nàng thì thầm, giọng nghẹn ngào:
“Sư phụ, chúng ta… chúng ta thực sự thắng rồi…”
Minh Nhật khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía chân trời, nơi tia nắng đầu tiên đang cố gắng xua tan bóng tối. Hắn thở dài, giọng trầm ấm:
“Ừ, Tiểu Vũ. Nhưng chiến thắng này không dễ dàng. Huyền Linh Đại Lục đã trả giá quá nhiều.”
Từ xa, từng bóng người chậm rãi tiến đến, mang theo khí tức uy nghiêm của những cường giả đứng đầu đại lục. Bạch Hạc Thiên Quân của Bạch Hạc Trận Tông, Yên Tử Huyền Nữ của Yên Tử Đan Tông, và Vương Huyền Đế của Vương triều họ Vương – ba trụ cột còn lại của liên minh sau sự ra đi của Tam Sơn Đạo Nhân. Họ không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng trước Minh Nhật, ánh mắt tràn đầy kính phục và một chút đau thương khó giấu.
Bạch Hạc Thiên Quân phá vỡ sự im lặng, giọng trầm như tiếng chuông đồng:
“Minh chủ, Quỷ Vực đã bị người tiêu diệt, nhưng tàn tích của nó vẫn là mối họa. Chúng ta cần phong ấn hoàn toàn, để không một kẻ nào có thể mở lại cánh cổng địa ngục ấy.”
Minh Nhật gật đầu, ánh mắt quét qua hố sâu khổng lồ nơi Huyết Ma Thiên Giới Trận từng tồn tại. Hắn đáp, giọng chắc như đinh đóng cột:
“Đúng vậy. Huyền Linh Đại Lục không thể chịu thêm một lần tàn phá nữa. Hãy bắt đầu ngay.”
Không cần thêm lời, Bạch Hạc Thiên Quân giơ tay ra hiệu. Hàng trăm trận pháp sư của Bạch Hạc Trận Tông lập tức di chuyển, đứng thành vòng tròn quanh hố sâu. Linh khí từ cơ thể họ tuôn ra như những dòng sông ánh sáng, hội tụ trên không trung thành một trận pháp khổng lồ. Những phù văn cổ xưa lấp lánh, xoáy chuyển như một cơn lốc vàng rực, từ từ bao phủ hố sâu. Tiếng tụng kinh vang lên, trầm bổng như một bản nhạc thiên địa, khiến không gian rung động nhè nhẹ. Bạch Hạc Thiên Quân đứng ở trung tâm, tay kết ấn, linh khí bùng nổ, từng lớp trận pháp chồng lên nhau, tạo thành một kết giới vững chắc như núi Thái Sơn.
Yên Tử Huyền Nữ không đứng ngoài cuộc. Nàng bước tới, tay khẽ vung, một luồng hương thơm ngát lan tỏa từ tay áo. Một viên đan dược xanh lục sáng rực bay lên, hòa vào trận pháp. Nàng mỉm cười nhẹ, giọng dịu dàng:
“Đây là Phong Linh Thánh Đan, sẽ tăng cường sức mạnh cho kết giới. Quỷ Vực sẽ không bao giờ trỗi dậy.”
Vương Huyền Đế đứng bên ngoài, linh khí từ cơ thể tỏa ra như một bức tường thép, bảo vệ các trận pháp sư khỏi bất kỳ tàn dư ma khí nào còn sót lại. Hắn không nói nhiều, chỉ lạnh lùng quan sát, nhưng mỗi động tác đều toát lên uy thế của một hoàng đế.
Quá trình phong ấn kéo dài suốt ba ngày ba đêm. Các trận pháp sư mồ hôi đầm đìa, linh khí trong cơ thể cạn kiệt, nhưng không ai dừng lại. Bạch Hạc Thiên Quân cắn răng, tay run run nhưng vẫn điều khiển trận pháp. Yên Tử Huyền Nữ liên tục phân phát đan dược hồi phục, giọng nàng khàn đi vì mệt mỏi:
“Cố lên, chỉ còn một chút nữa thôi…”
Đến sáng ngày thứ tư, khi ánh bình minh rực rỡ chiếu xuống, một tiếng nổ vang lên từ hố sâu. Một ấn ký vàng kim khổng lồ hiện ra, tỏa ra linh khí thuần khiết, phong ấn vĩnh viễn tàn tích Quỷ Vực. Không gian rung động, đất đá khép lại, và một luồng gió mát lành thổi qua, cuốn đi mùi máu tanh nồng. Bạch Hạc Thiên Quân thở phào, ngồi phịch xuống đất, cười mệt mỏi:
“Xong rồi… Huyền Linh Đại Lục an toàn.”
Minh Nhật đứng lặng, nhìn ấn ký vàng kim dần tan vào hư không. Hắn gật đầu, giọng trầm:
“Các vị vất vả rồi.”
Nhưng công việc chưa dừng lại. Chiến trường vẫn là một đống đổ nát. Các chiến binh của Vương triều họ Vương bắt đầu thu gom thi thể đồng đội, dựng bia tưởng niệm, và phân phát lương thực cho những người sống sót. Yên Tử Đan Tông mở trạm cứu thương, đan dược được trao tận tay từng chiến binh bị thương. Một lão già nhận viên đan từ tay Yên Tử Huyền Nữ, nước mắt lăn dài:
“Cảm ơn… Nếu không có các người, ta đã không sống nổi qua ngày hôm nay.”
Yên Tử Huyền Nữ khẽ cúi đầu, giọng dịu dàng:
“Đây là trách nhiệm của chúng ta. Huyền Linh Đại Lục sẽ hồi sinh, ta hứa.”
Bạch Hạc Thiên Quân, dù kiệt sức, vẫn chỉ đạo đệ tử thanh lọc không khí. Những trận pháp nhỏ tỏa sáng, xua tan ma khí còn sót lại, trả lại sự trong lành cho vùng đất chết. Hắn nhìn Minh Nhật từ xa, ánh mắt tràn đầy kính phục.
Khi mặt trời lên cao, một lễ tưởng niệm được tổ chức ngay tại chiến trường. Những bia đá mộc mạc được dựng lên, khắc tên hàng vạn chiến binh đã hy sinh. Bia lớn nhất dành cho Tam Sơn Đạo Nhân – người đã dùng mạng sống để phong ấn Huyết Ma Thiên Giới Trận, mở đường cho chiến thắng. Người dân từ khắp nơi đổ về, mang hoa tươi và nến trắng, đặt trước bia đá. Tiếng khóc hòa lẫn với tiếng cầu nguyện, tạo thành một bản nhạc bi tráng.
Bạch Hạc Thiên Quân quỳ trước bia của Tam Sơn Đạo Nhân, giọng trầm buồn:
“Tam Sơn huynh, nếu không có huynh, chúng ta đã thua từ lâu. Sự hy sinh của huynh là ngọn lửa dẫn lối cho Huyền Linh Đại Lục.”
Yên Tử Huyền Nữ đặt một bông hoa sen trắng lên bia, thì thầm:
“Huynh yên nghỉ. Chúng ta sẽ không để công lao của huynh bị lãng quên.”
“Tam Sơn Đạo Nhân, ta nợ ngươi một mạng. Vương triều sẽ biến nỗi đau này thành sức mạnh.”
Minh Nhật không quỳ, chỉ đứng lặng trên ngọn đồi, ánh mắt xa xăm. Hắn nhớ lại hình ảnh Tam Sơn Đạo Nhân cười lớn trước khi hy sinh, giọng nói vang vọng trong tâm trí:
“Minh Nhật, bảo vệ Huyền Linh Đại Lục… Ta tin ngươi.”
Hắn khẽ cúi đầu, thì thầm:
“Tam Sơn lão huynh, ta đã làm được. Người yên nghỉ đi.”
Sau lễ tưởng niệm, các lãnh đạo tập trung quanh Minh Nhật. Bạch Hạc Thiên Quân lên tiếng trước, giọng chắc chắn:
“Minh chủ, Huyền Linh Đại Lục đã chịu tổn thất nặng nề. Bạch Hạc Trận Tông sẽ xây dựng lại các trận pháp phòng ngự, huấn luyện thế hệ trẻ để không còn thảm họa nào lặp lại.”
Yên Tử Huyền Nữ tiếp lời:
“Yên Tử Đan Tông sẽ hỗ trợ đan dược và y thuật, chữa trị cho người bị thương, đồng thời tái thiết các vùng đất bị tàn phá.”
Vương Huyền Đế gật đầu:
“Vương triều sẽ mở rộng quân đội, dựng lại làng mạc, đảm bảo dân chúng có nơi an cư. Huyền Linh Đại Lục sẽ mạnh hơn bao giờ hết.”
Minh Nhật lắng nghe, ánh mắt sáng lên. Hắn đứng dậy, giọng trầm nhưng đầy uy lực:
“Tốt. Nhưng trên hết, hãy giữ vững sự đoàn kết. Chiến thắng này không chỉ nhờ sức mạnh, mà còn nhờ niềm tin. Đừng để Huyền Linh Đại Lục phải chịu thêm đau thương.”
Cả ba đồng thanh đáp:
“Vâng, Minh chủ!”
Người dân và chiến binh từ xa nghe được, đồng loạt hô lớn:
“Cảm tạ Minh chủ! Cảm tạ liên minh!”
Tiếng hô vang vọng khắp chiến trường, như một lời thề dưới ánh bình minh. Minh Nhật mỉm cười nhạt, quay sang Tiểu Vũ:
“Con thấy không? Đây là sức mạnh của lòng biết ơn. Nó sẽ đưa Huyền Linh Đại Lục đi xa.”
Tiểu Vũ gật đầu, ánh mắt kiên định:
“Con hiểu, sư phụ. Con sẽ cùng người bảo vệ nơi này.”
Đêm buông xuống, Minh Nhật ngồi trong lều trại, tay cầm một viên linh thạch, ánh mắt sâu thẳm. Hắn biết, Quỷ Vực chỉ là khởi đầu. Phía trước, Chư Thiên Thần Giới đang chờ đợi, với những kẻ thù mạnh hơn gấp bội. Hắn thì thầm với Tiểu Vũ:
“Tiểu Vũ, nghỉ ngơi đi. Ngày mai, ta sẽ dạy con một bí thuật mới. Hành trình của chúng ta chưa kết thúc.”
Tiểu Vũ mỉm cười, gật đầu:
“Vâng, sư phụ. Con sẵn sàng.”
Ngoài trời, một ngôi sao băng lướt qua, ánh sáng rực rỡ như điềm báo cho một chương mới. Minh Nhật nắm chặt thanh kiếm, lòng tràn đầy ý chí. Huyền Linh Đại Lục đã hồi sinh, nhưng sứ mệnh của hắn vẫn còn dài phía trước.
"Đạo hữu nào yêu thích trận chiến khốc liệt này, muốn xuất hiện trong truyện hoặc muốn nhân vật của mình trở thành cường giả đối đầu Huyền Nhật Đại Đế, hãy ủng hộ tác giả một chén trà đá để chương mới ra nhanh hơn!"
💰 STK: 0721000637501
🏦 Vietcombank – Nguyen Minh Nhat
🌍 Paypal: paypal.me/nhatnguyenminh94
🔥 Cảm ơn các đạo hữu đã đồng hành cùng ta trên con đường tiên hiệp đầy gian nan này. Mỗi chén trà đá là một nguồn động lực lớn lao, giúp ta viết nên những trận chiến kinh thiên động địa. Hẹn gặp lại ở chương sau, nơi máu và lửa sẽ bùng nổ dữ dội hơn!