Xa xa, trên khắp Huyền Linh Đại Lục, hàng tỷ sinh linh quỳ xuống giữa những đống đổ nát và tro tàn, từ những đỉnh núi cao ngút trời đến đồng bằng mênh mông, từ thành trì cháy rụi đến làng mạc hoang tàn.
Tiếng cầu nguyện vang vọng không ngừng, hòa thành một bản nhạc bi tráng rung động trời đất, như ngọn lửa cuối cùng của sự sống giữa lằn ranh tử thần.
Tại Tần gia, nơi Minh Nhật nhập xác trùng sinh vào thân xác Tần Hạo Thiên, gia tộc thoi thóp sống sót sau bao biến cố, Tần Chính quỳ trước bàn thờ tổ tiên, máu chảy từ vết thương cũ trên ngực thành từng dòng nhỏ.
Hắn nghẹn ngào, giọng khàn đi vì đau đớn:
“Hạo Thiên, con trai ta…”
“Cha từng nghi ngờ con, từng nghĩ con không đủ sức gánh vác Tần gia…”
“Giờ cha biết mình sai rồi… Tần gia thoi thóp, nhưng ta tin con sẽ cứu đại lục, mang vinh quang về như lời con hứa!”
Bên cạnh ông, Tần Thiên Huyền, lão tổ Tần gia, ánh mắt mờ mịt nhưng vẫn le lói hy vọng, đôi tay run rẩy giơ lên trời:
“Hạo Thiên, niềm tự hào của Tần gia…”
“Đánh bại Quỷ Vực, đừng để tổ tiên hổ thẹn!”
“Ta tin vào con…”
Tại Liễu gia, gia tộc từng kiêu ngạo giờ chỉ còn là đống tro tàn, Liễu Vân Phong, tộc trưởng và kẻ thù cũ của Minh Nhật, quỳ giữa đất khô, một tay đã mất, máu chảy từ vết thương cũ nhuộm đỏ đất đá.
Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt đầy vết sẹo, hắn gào lên:
“Nguyễn Minh Nhật… ta sai rồi…”
“Liễu gia từng khinh thường ngươi, từng muốn tiêu diệt ngươi để bảo vệ danh dự…”
“Giờ Liễu gia chỉ còn là cỏ rác, ta cầu xin ngươi cứu đại lục, cứu chút danh dự cuối cùng của ta!”
Liễu Thanh Nhi, người từng hủy hôn Minh Nhật, ngồi thẫn thờ giữa đống đổ nát, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt rơi không ngừng, nàng thì thầm:
“Minh Nhật… ta từng coi thường ngươi, từng nghĩ ngươi không xứng với ta…”
“Giờ ta hối hận… cầu ngươi tha thứ, bảo vệ chúng ta…”
Tại Diệp gia, kẻ thù truyền kiếp của Minh Nhật, giờ cũng tan hoang không kém, Diệp Thiên Hùng, lão tổ Diệp gia, quỳ giữa tro tàn, tóc trắng xóa bay trong gió lạnh.
Đôi tay run rẩy giơ lên trời, hắn nói với giọng lạc đi:
“Minh Nhật… Diệp gia từng ngạo mạn, từng xem ngươi là kẻ thù không đội trời chung…”
“Giờ chúng ta chỉ là phế vật… ta hối hận vì đã chống lại ngươi…”
“Cầu ngươi cứu Huyền Linh Đại Lục khỏi Quỷ Vực!”
Diệp Thiên Long, con trai Diệp Thiên Hùng, quỳ bên đống xác đồng môn, ánh mắt điên dại, giọng khàn đặc:
“Minh Nhật… ta từng muốn giết ngươi, từng nghĩ ngươi là mối họa…”
“Giờ ta biết mình ngu xuẩn… cầu ngươi đánh bại Quỷ Vực, ta nguyện chuộc lỗi!”
Linh khí từ hàng tỷ sinh linh, từ Tần gia, Liễu gia, Diệp gia, từ mọi ngóc ngách của Huyền Linh Đại Lục hội tụ thành một luồng sáng trắng bạc khổng lồ, rộng ngàn trượng, xuyên qua không gian đầy khói bụi và máu, lao thẳng về phía Minh Nhật.
Luồng sáng dung nhập vào cơ thể hắn, khí thế bùng nổ dữ dội, tu vi từ Đại Đế Cảnh hậu kỳ tăng vọt, chạm đến ngưỡng Thiên Tôn Cảnh sơ kỳ.
Sát khí đỏ đen ngập trời, ánh mắt rực cháy như ngọn lửa bất diệt, linh khí từ đại lục và liên minh không ngừng chảy vào, khiến Huyết Nhật Kiếm rung lên dữ dội hơn bao giờ hết.
Liên minh tan tác, những thành viên cuối cùng dồn chút sức lực còn lại để gửi gắm hy vọng vào Minh Nhật, từng ánh mắt hướng về hắn như ngọn hải đăng giữa bóng tối vô tận.
Tam Sơn Đạo Nhân, thủ lĩnh Tam Sơn Chiến Tông, nằm ngửa trên đất khô cằn, cánh tay phải gãy vụn, máu đỏ thấm đẫm đất đá thành một vũng lớn.
Ánh mắt ông mờ mịt, nhưng vẫn sáng lên tia hy vọng cuối cùng giữa tuyệt vọng.
Hắn run rẩy nói, giọng khàn đặc như sắp tắt:
“Minh chủ… người là ánh sáng cuối cùng của chúng ta…”
“Đừng gục ngã…”
Từ tay áo rách nát, hắn lấy ra Tam Sơn Huyết Phù đỏ rực, đôi tay run rẩy rót toàn bộ linh khí còn sót lại.
Lá bùa bùng cháy dữ dội, hóa thành một luồng sáng đỏ rực bay thẳng về phía Minh Nhật, xuyên qua khói bụi và máu, dung nhập vào cơ thể hắn.
Khí thế kiếm khí của Minh Nhật lập tức tăng vọt, như một ngọn núi bất động giữa cơn bão tố, sát khí đỏ đen thêm phần đậm đặc, lan tỏa khắp chiến trường.
Yên Tử Huyền Nữ, thủ lĩnh Yên Tử Đan Tông, quỳ trên mặt đất đầy tro bụi, tay ôm chặt Thanh Liên Đan Lô đã vỡ nát, máu tươi rỉ ra từ khóe miệng thành từng dòng nhỏ.
Ánh mắt nàng mờ đi, nhưng vẫn cố lấy từ túi trữ vật một viên đan dược cuối cùng – Thiên Liên Hồi Hồn Đan, viên đan sáng rực như ngọn lửa nhỏ giữa bóng tối.
Nàng ném nó về phía Minh Nhật, giọng nghẹn ngào:
“Minh chủ, đây là tất cả những gì ta còn lại…”
“Hãy dùng nó để cứu đại lục, cứu chúng ta!”
Viên đan hóa thành ánh sáng đỏ rực, xuyên qua không gian đầy khói bụi, dung nhập vào cơ thể Minh Nhật.
Linh khí trong người hắn bùng nổ dữ dội, những vết thương trên ngực và tay dần khép lại, khí tức hồi phục mạnh mẽ, sát khí đỏ đen thêm phần kinh hồn lan tỏa khắp nơi.
Vương Huyền Đế, hoàng đế vương triều họ Vương, nằm ngửa trên mặt đất, máu vàng chảy thành dòng từ những vết thương sâu hoắm, tay nắm chặt mảnh vỡ của Huyền Thiên Long Kiếm.
Ánh mắt hắn tuyệt vọng xen lẫn niềm tin cuối cùng, hắn thì thầm với chút sức lực còn lại:
“Minh chủ… ta không còn sức…”
“Nhưng ý chí của vương triều họ Vương gửi hết cho người…”
Hắn dồn chút linh khí cuối cùng, triệu hồi một hư ảnh rồng vàng nhỏ bé, chỉ dài vài trượng, yếu ớt bay về phía Minh Nhật.
Hư ảnh dung nhập vào Huyết Nhật Kiếm, tăng cường kiếm khí thêm một tầng uy lực, ánh vàng lấp lánh giữa khói đỏ như tia sáng cuối cùng giữa bóng tối.
Tiểu Vũ nằm cạnh Minh Nhật, máu tươi thấm đẫm trường bào trắng, tay run rẩy giơ lên Hắc Nguyệt Hồn Châu đã vỡ đôi, ánh mắt mờ mịt nhưng vẫn cố thì thầm:
“Sư phụ… con cầu nguyện cho người…”
“Hãy thắng… vì con, vì mọi người…”
Hắc Nguyệt Hồn Châu phát sáng yếu ớt, ánh sáng trắng bạc mong manh bay ra, dung nhập vào linh hồn Minh Nhật.
Đôi mắt hắn sáng rực thêm một tầng ý chí bất diệt, sát khí đỏ đen như ngọn lửa địa ngục bùng cháy dữ dội hơn bao giờ hết.
Dưới bầu trời đỏ máu của Huyền Linh Đại Lục, không gian chiến trường rung chuyển dữ dội như muốn tan rã thành từng mảnh, từng vết nứt sâu hoắm lan rộng trên vòm trời như những vết thương không lành, mây đen rách nát cuốn theo tiếng gió rít gào thảm thiết hòa lẫn với khói bụi mịt mù và mùi máu tanh nồng nặc lan tỏa khắp nơi. Đất đá vỡ vụn thành những khe sâu ngàn trượng, máu tươi trào ra từ vô số thi thể chiến binh, nhuộm đất khô cằn thành một biển đỏ kinh hoàng, từng dòng chảy đỏ thẫm uốn lượn như những con rắn khổng lồ bò qua vùng đất chết. Tiếng gào thét yếu ớt của những kẻ còn sống sót vang lên giữa không gian, như những âm thanh cuối cùng của sự sống trước khi bị bóng tối Quỷ Vực nuốt chửng hoàn toàn.
Huyết Ma Thiên Giới Trận đứng sừng sững nơi trung tâm chiến trường, rung lên dữ dội như một con thú khổng lồ tỉnh giấc, rune đỏ đen xoáy chuyển như những mạch máu sống, khí đen tím trào lên từ lòng đất như sóng thần tử thần, cuốn theo hàng ngàn linh hồn gào thét trong tuyệt vọng, từng tiếng kêu thảm thiết vang vọng như ngàn quỷ khóc giữa đêm đen. Mỗi lần trận pháp rung động, đất đá nứt toác thêm, không gian biến dạng thành những vòng xoáy đen kịt, sát khí kinh thiên động địa lan tỏa khắp chiến trường, khiến không khí nặng nề như bị một bàn tay vô hình đè ép xuống.
Huyết Ma Vương đứng giữa trung tâm trận pháp, trường bào tím đen rách nát tung bay trong gió lạnh, đôi mắt đỏ rực như hai mặt trời tử thần cháy rừng rực, sát khí ngập trời bùng nổ vượt xa Đại Đế Cảnh hậu kỳ, chạm đến ngưỡng Thiên Tôn Cảnh sơ kỳ.
Hắn giơ Huyết Ma Thần Kích lên cao, ánh sáng đỏ đen lóe lên như lưỡi hái tử thần, mỗi lần rung động khiến không gian quanh hắn tan rã thành những mảnh vụn nhỏ, đất đá hóa thành tro bụi chỉ bởi hơi thở đầy sát ý.
Hắn nhìn về phía liên minh tan tác, nhếch mép cười lạnh, giọng trầm đục vang vọng như ngàn quỷ gào thét:
“Huyền Linh Đại Lục đã hết đường sống!”
“Quỷ Thần Vương sắp giáng lâm, và tất cả các ngươi chỉ là vật tế cho ngài!”
Phía sau hắn, cánh cổng trong Huyết Ma Thiên Giới Trận rung lên dữ dội, khí đen tím trào ra như một cơn lốc tử thần, cuốn theo sát khí kinh thiên động địa lan tỏa khắp chiến trường.
Tiếng gầm của Quỷ Thần Vương vọng đến từ sâu trong cánh cổng, mỗi âm thanh như ngàn sấm rền giáng xuống, khiến đất trời rung chuyển không ngừng, đất đá vỡ vụn thành bụi, không gian nứt toác thêm từng mảnh lớn.
Liên minh Huyền Linh Đại Lục giờ chỉ còn là những bóng hình đổ nát giữa khói bụi và máu, từng thành viên gục ngã dưới những đợt tấn công không ngừng của Quỷ Vực, ánh mắt tuyệt vọng le lói tia hy vọng cuối cùng hướng về một người duy nhất – Nguyễn Minh Nhật.
Nguyễn Minh Nhật đứng giữa chiến trường, trường bào đen rách tả tơi tung bay trong gió lạnh, Huyết Nhật Kiếm trong tay rung lên từng nhịp dữ dội, khói đỏ tỏa ra dày đặc như ngọn lửa địa ngục bùng cháy không ngừng.
Hắn đứng đó, một thân hình đơn độc giữa cơn bão tử thần, đôi mắt đỏ rực quét qua vùng đất chết chóc, ánh sáng trong đồng tử như hai ngôi sao băng giữa màn đêm, sát khí ngút trời hòa quyện với ý chí bất khuất không gì dập tắt nổi.
Bên cạnh hắn, Tiểu Vũ nắm chặt Hắc Nguyệt Hồn Châu, ánh sáng trắng bạc từ pháp bảo chiếu rọi khuôn mặt nàng, đôi mắt trong veo giờ đây vừa lo lắng vừa kiên định, sẵn sàng chiến đấu bên sư phụ dù thân thể đã đầy vết thương.
Khí thế của Minh Nhật bùng nổ ở Đại Đế Cảnh hậu kỳ, nhưng trước sức mạnh của Quỷ Thần Vương đang dần hiện hữu, hắn biết mình vẫn chưa đủ để đối đầu trực diện.
Hắn nhìn Huyết Ma Vương, nhếch mép cười lạnh, giọng trầm vang như sấm sét:
“Huyết Ma Vương, ngươi nghĩ Huyền Linh Đại Lục sẽ gục ngã dễ dàng sao?”
“Ta còn đứng đây, và ý chí của đại lục sẽ không bao giờ khuất phục trước Quỷ Vực!”
Minh Nhật giơ Huyết Nhật Kiếm lên cao, khói đỏ bùng nổ thành một cột sáng khổng lồ, cao hàng ngàn trượng, xuyên thủng tầng mây đen, chiếu rọi cả chiến trường như ngọn hải đăng giữa bóng tối vô tận.
Hắn cảm nhận linh khí từ đại lục và liên minh dung nhập không ngừng, khí thế tăng vọt, không gian rung động, đất đá vỡ vụn thành bụi, gió xoáy cuốn quanh như cơn bão tử thần.
Hắn quay sang Tiểu Vũ, giọng trầm nhưng đầy sức mạnh:
“Ý chí? Để xem ngươi chịu được Quỷ Thần Vương bao lâu!”
Hắn vung Huyết Ma Thần Kích, khí đen tím trào lên như sóng thần, không gian quanh hắn tan rã thành những vòng xoáy đen kịt.
Cánh cổng Huyết Ma Thiên Giới Trận rung chuyển dữ dội, tiếng gầm của Quỷ Thần Vương vang vọng gần hơn, mỗi âm thanh như ngàn vị thần gào thét, khiến đất trời rung chuyển không ngừng.
Minh Nhật đứng vững giữa chiến trường, Huyết Nhật Kiếm rực cháy, sát khí đỏ đen ngập trời.
Hắn giơ kiếm lên cao, hét lớn:
“Quỷ Thần Vương, ta đã sẵn sàng đối đầu ngươi!”
Khí thế bùng nổ, khói bụi cuốn ngút trời, linh khí từ đại lục và liên minh không ngừng dung nhập, chuẩn bị cho trận chiến kinh thiên động địa sắp tới.
"Đạo hữu nào yêu thích trận chiến khốc liệt này, muốn xuất hiện trong truyện hoặc muốn nhân vật của mình trở thành cường giả đối đầu Huyền Nhật Đại Đế, hãy ủng hộ tác giả một chén trà đá để chương mới ra nhanh hơn!"
💰 STK: 0721000637501
🏦 Vietcombank – Nguyen Minh Nhat
🌍 Paypal: paypal.me/nhatnguyenminh94
🔥 Cảm ơn các đạo hữu đã đồng hành cùng ta trên con đường tiên hiệp đầy gian nan này. Mỗi chén trà đá là một nguồn động lực lớn lao, giúp ta viết nên những trận chiến kinh thiên động địa. Hẹn gặp lại ở chương sau, nơi máu và lửa sẽ bùng nổ dữ dội hơn!