Khoé mắt Diệp Huyên khẽ giật, sao người phụ nữ này lại biết hắn nghĩ gì vậy?
Ngôn Bạn Sơn nói: “Nếu ngươi muốn đi thì cứ đi! Ngươi vốn không nợ gì ta cả!”
Nói xong, nàng ta đi về phía nhà lá.
Lúc này, Diệp Huyên chợt nói: “Ta có một cách!”
Ngôn Bạn Sơn xoay người nhìn Diệp Huyên, hắn trầm giọng nói: “Ta dẫn cô chạy!”
Ngôn Bạn Sơn nhíu mày: “Có ý gì?”
Diệp Huyên dẫn theo Ngôn Bạn Sơn cùng biến mất, lúc xuất hiện lần nữa, hai người đã ở trong Tiểu Tháp.
Sau khi vào Tiểu Tháp, Ngôn Bạn Sơn thoáng sửng sốt, sau đó, nét mặt nàng ta trở nên nặng nề: “Thời gian ở nơi này và thời gian bên ngoài…”
Diệp Huyên nhìn Ngôn Bạn Sơn: “Cô tu luyện ở đây, chỉ cần một tháng là được! Một tháng, có thể chứ?”
Ngôn Bạn Sơn gật đầu: “Được!”
Nói xong, nàng ta nhìn Diệp Huyên: “Ngươi có thể ngăn cản giúp ta một tháng không?”
Diệp Huyên im lặng một lát rồi đáp: “Ta sẽ cố hết sức!”
Thật ra hắn biết rõ, nếu hắn chạy một mình thì sẽ càng nguy hiểm!
Hắn và Ngôn Bạn Sơn cùng nhau tiến vào bí cảnh kia, đối phương sẽ bỏ qua cho hắn sao?
Chắc chắn là không!
Đặc biệt là Chấp Pháp Tông, nói không chừng đối phương đang nghĩ nên xử hắn thế nào đấy!
Để Ngôn Bạn Sơn đạt tới Vô Cảnh thì còn có một cơ hội sống!
Diệp Huyên rời khỏi Tiểu Tháp, hắn đưa mắt nhìn xung quanh, sau đó nhìn về phía lão Huyền: “Lão Huyền, ông trông chừng ở đây, có thể trông bao lâu thì trông bấy lâu, còn nếu không trông chừng được cũng không cần liều mạng, hiểu chưa?”