Trong đại điện hành cung, chỉ có Tĩnh Tri và Cổ Mệnh đang đứng.
Tĩnh Tri cười hỏi: “Cổ Mệnh tộc trưởng đã nghĩ kỹ chưa?"
Cổ Mệnh gật đầu: “Diệp Huyên và người sau lưng hắn cứ giao cho ta, An Võ Quân và hai chí tôn của thế giới này là phần cô, được chứ?"
Tĩnh Tri: “Nhưng kiếm của Diệp Huyên phải là của ta”.
Cổ Mệnh nhìn nàng ấy: “Được thôi”.
Ông ta lên tiếng trước khi Tĩnh Tri kịp mở miệng: “Ta có ý này”.
Tĩnh Tri cười: “Ý gì?"
Cổ Mệnh cong môi: “Chỗ dựa lớn nhất của Diệp Huyên là gì? Là người áo xanh và cô gái váy trắng. Chỉ cần chúng ta tiêu diệt bọn họ trước, Diệp Huyên sẽ chỉ còn một thân một mình, đúng không?"
Tĩnh Tri im lặng.
Cổ Mệnh: “Thế nào?"
Tĩnh Tri nói: “Suy nghĩ này của Cổ Mệnh tộc trưởng... cũng không phải là không thể. Nhưng hai người kia đã đi đến nơi nào đó không ai biết, muốn tìm họ e rằng sẽ gặp khó khăn...”
Cổ Mệnh cười: “Không sao, ta đã liên lạc với Tinh Mệnh Môn, nhờ họ hỗ trợ tìm kiếm”.
Tĩnh Tri: “Chúng ta hoàn toàn có thể chỉ tập trung vào Diệp Huyên”.
Cổ Mệnh lại nói: “Giết hắn rồi, hai người sau lưng hắn sẽ tha cho chúng ta sao?"