Ánh mắt Vân Tranh trở nên kiên nghị, giọng nói dứt khoát vang lên:
– “Gia gia, đừng vội. Sẽ có một ngày, con sẽ khiến Phương gia phải cúi đầu!”
Vốn đang giận đến tím mặt, Vân Cảnh Thiên nghe câu nói ấy thì sững sờ, lặng đi một lúc.
– “Tranh Nhi…”
Vân Tranh tiếp tục:
– “Gia gia, như người đã thấy, con giờ đã có thể tu luyện. Con sẽ nỗ lực trở nên mạnh mẽ, để cả thiên hạ không dám coi thường Vân Vương phủ!”
Khoé mắt Vân Cảnh Thiên bất giác đỏ hoe. Ông nhẹ nhàng vỗ vai đứa cháu gái gầy gò, trong lòng đầy xúc động.
– “Tranh Nhi, con đã trưởng thành rồi…”
Trong lòng Vân Tranh dâng lên một cảm giác chua xót, cô khẽ gật đầu:
– “Con trưởng thành rồi. Từ giờ, con có thể bảo vệ gia gia, bảo vệ cô cô, bảo vệ cả Vân Vương phủ.”
Vân Cảnh Thiên nhìn sang chiếc giường nơi Vân Diệu đang nằm. Sắc mặt nàng đã khá hơn nhiều. Sau đó, ông quay sang Vân Tranh:
– “Theo gia gia đến thư phòng. Ta có vài chuyện muốn nói với con.”
– “Dạ.”
________________________________________
Trong thư phòng của Vân Vương phủ
Vân Cảnh Thiên đưa Vân Tranh ngồi xuống, ánh mắt dừng lại ở bức họa treo trên tường. Trên đó là một cặp nam nữ xinh đẹp đang nắm tay nhìn nhau, toát lên cảm giác bình yên của năm tháng.
– “Phụ thân con từng là một thiên tài tuyệt thế. Mới 4 tuổi đã đột phá cảnh giới Linh Giả, 12 tuổi đạt tới cảnh giới Linh Vương. Lúc đó ta đã biết, không thể công khai tu vi thật sự của nó. Bởi vì ‘cây cao sẽ bị gió lay’, kẻ quá xuất sắc luôn là mục tiêu của sự ganh ghét.”
– “Người ta luôn muốn hủy hoại những thứ họ không thể có được.”
– “Vì thế, người trong Đại Sở quốc đều nghĩ phụ thân con – Vân Quân Việt – chỉ là một kẻ tu luyện bình thường. Đến năm 20 tuổi, nó mang về một cô gái xinh đẹp, rồi cùng nàng thành thân, sinh ra con.”
Nghe đến đây, Vân Tranh ngẩng đầu nhìn cặp nam nữ trong bức họa, bất giác dâng lên một cảm giác thân thuộc khó tả.
Vân Cảnh Thiên thở dài, quay lại nhìn cô cháu gái:
– “Mẫu thân con không phải tên là Quân Lam. Tên thật của nàng là Đế Lam, nàng nói mình đến từ Đế gia của Trung Linh Châu.”
Trung Linh Châu?!
Phiêu Vũ Miên Miên
Chẳng phải đó là nơi phải vượt biển hiểm trở mới có thể đến được sao?
Thấy Vân Tranh ngạc nhiên, ông gật đầu, nói tiếp:
– “Lần cuối cùng hai người họ rời nhà là 11 năm trước. Phụ thân con nói muốn đưa Đế Lam về Trung Linh Châu để cầu thân, cho mẫu thân con một danh phận chính thức.”
– “Biển cả đó rất nguy hiểm mà…” – Vân Tranh lo lắng hỏi.
– “Đúng là rất nguy hiểm.” – Vân Cảnh Thiên không phủ nhận. – “Nhưng con có biết tu vi của phụ thân và mẫu thân con mạnh đến mức nào không?”
Vân Tranh lắc đầu, nhưng trong lòng đã mơ hồ đoán được đôi phần.
– “Phụ thân con đã là cường giả cảnh giới Linh Tông, còn mẫu thân con là Linh Đế!”
Tu vi này còn vượt xa so với tưởng tượng của Vân Tranh.
Cô nhớ lại thứ tự các cảnh giới: Linh Giả, Linh Sư, Đại Linh Sư, Linh Vương, Linh Hoàng, Linh Tông, rồi đến Linh Đế…
Mà ở Đông Châu, Linh Đế chính là đỉnh cao!
Vân Cảnh Thiên tiếp lời:
– “Phong ấn trong cơ thể con là do huyết mạch của mẫu thân con gây ra. Mỗi đứa trẻ sinh ra đều phải tự mình vượt qua phong ấn ấy. Nhưng để giải trừ nó, cần có cường giả có tu vi từ Linh Đế trở lên hỗ trợ mới được.”
Vân Tranh lập tức nghĩ đến Dung Thước – quả nhiên, tu vi của hắn đã vượt qua Linh Đế!
Cô đơn giản kể lại quá trình được hắn giúp giải phong ấn cho Vân Cảnh Thiên nghe, nhưng cố tình lược bỏ chuyện mệnh bàn hòa hợp hay việc Tô Dung và nguyên chủ bị hại thê thảm.
Mối thù của nguyên chủ, cô nhất định sẽ thay nàng báo trả!
– “Tranh Nhi, con thật sự đã gặp được đại kỳ ngộ!” – Vân Cảnh Thiên vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
– “Chỉ tiếc là… bọn họ vẫn chưa quay về.” – Giọng ông trầm xuống, mang theo nỗi buồn sâu đậm.
– “Gia gia, có lẽ họ chỉ vì chuyện gì đó mà chậm trễ. Đợi đến khi con đủ mạnh, con nhất định sẽ đích thân đến Trung Linh Châu tìm họ, bắt họ phải quỳ trước mặt người mà xin lỗi. Tốt nhất là quỳ mấy ngày mấy đêm luôn!”
– “Ha ha ha!” – Vân Cảnh Thiên bật cười. – “Con bé này đúng là nghịch ngợm quá rồi!”
Không khí u ám trong thư phòng nhờ thế mà vơi đi hơn một nửa.
Sau đó, Vân Tranh kể vài chuyện cười, khiến ông vui vẻ bật cười liên tục. Đến khi ông mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, cô mới rời khỏi thư phòng, trở về gác mái của mình.
________________________________________
Về đến phòng, Vân Tranh ngâm mình tắm rửa thật thoải mái rồi lên giường nghỉ ngơi.
Cô lấy viên châu đen nhánh kia ra, ngắm nhìn thật lâu, rồi lại cất vào.
Trong lòng vẫn không quên nỗi hận với Phương gia.
Phương gia – một trong tam đại thế gia của Đại Sở Quốc.
Phương Tư Ngôn, đại công tử Phương gia, từng là hôn phu của cô cô Vân Diệu. Bảy năm trước, khi cùng nhau vào rừng Như Diễm rèn luyện, cô cô vì cứu hắn mà trúng độc, hôn mê bất tỉnh cho đến nay.
Chưa đầy bao lâu sau, Phương Tư Ngôn liền đơn phương từ hôn với Vân Vương phủ.
Khi đó, gia gia nổi giận đến mức đích thân đến Tô gia, đánh hắn bị thương nặng, còn c.h.é.m đứt một chân. Sau đó phải nhờ Hoàng thượng đích thân ra mặt mới có thể dàn xếp ổn thỏa.
Từ đó, Vân Vương phủ và Phương gia kết oán thâm thù.
Những năm gần đây, Vân Vương phủ ngày càng suy yếu, binh quyền bị thu hồi, sản nghiệp bị Phương gia chèn ép không ít. Nếu không nhờ gia gia gắng gượng chống đỡ, e rằng phủ đã sớm tan rã.
Gia gia hiện tại vẫn là cường giả Linh Hoàng tam giai, đã thuộc hàng top ở Đại Sở Quốc.
Nghe nói, ngay khi cô vừa rời phủ, Phương Tri Nguyệt – nhị tiểu thư Phương gia – lại tìm đến, nói muốn thăm cô cô.
Lúc cô cô còn tỉnh, từng có tình cảm chị em với Phương Tri Nguyệt nên gia gia ban đầu định từ chối.
Nhưng Phương Tri Nguyệt miệng lưỡi mềm dẻo, lại giả vờ đau lòng, nên gia gia vì tình xưa mà cho phép cô ta vào.
Không ngờ, cô ta lại mang theo dã tâm, âm thầm hạ độc cô cô!
Họ Phương kia, Vân Vương phủ đã bỏ qua Phương Tư Ngôn, vậy mà giờ còn muốn hãm hại nữ nhi của phủ?
Làm sao gia gia có thể không tức giận cho được?
Nghĩ tới đây, trong mắt Vân Tranh hiện lên ánh nhìn lạnh lẽo.
Phương gia vong ân phụ nghĩa, nhất định phải trả giá!
________________________________________
Đúng lúc đó, một âm thanh nhỏ “chít chít” vang lên khiến cô quay về thực tại.
Cô cảnh giác nhìn xuống đệm chăn thì phát hiện có một cục gì đó đang cựa quậy.
Nâng chăn lên, cô ngạc nhiên khi thấy một quả cầu lông trắng tuyết đang nằm trong đó.
Đôi mắt màu lưu ly long lanh của nó chăm chú nhìn cô, đến mức cô có thể thấy rõ bóng mình trong mắt nó.
– “Là… là ngươi?” – Vân Tranh kinh ngạc.
Cô nhớ rõ đã bỏ nó lại. Sao nó lại lặng lẽ bám theo được?
– “Chít chít.” – Quả cầu lông nhỏ ngẩng đầu kiêu ngạo.
Vân Tranh: “……” Không hiểu gì hết.
Quả cầu lông đột nhiên lao về phía cô, bốn chân ngắn đến nỗi chẳng nhìn rõ, nhưng tốc độ thì cực nhanh. Chớp mắt đã chạy đến tay cô.
– “Á!” – Vân Tranh giật mình kêu khẽ. Ngón tay vừa bị nó cắn một cái!
Ngay sau đó, trong phòng xuất hiện một luồng ánh sáng trắng mãnh liệt bao trùm lấy cô.
Ánh sáng trắng ấy phá thẳng qua mái nhà, xông thẳng lên trời!
Một giọng trẻ con vang vọng trong đầu cô:
– “Lấy danh nghĩa Bạch Hổ – thần thú thượng cổ, cùng ngươi kết khế ước!”
Cô và quả cầu lông nhỏ bên dưới lập tức bị bao phủ bởi một pháp trận màu trắng đang xoay tròn…