Đệ Nhất Đồng Thuật Sư

Chương 80: Vân Diệu Hận



“?!”

Vân Tranh sững người.

Nàng nghĩ thầm: Mình nào có trốn? Rõ ràng là ra ngoài rèn luyện mà!

Tuy trong lòng cũng hơi chột dạ vì việc rời nhà mà không từ biệt, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.

Đột nhiên—

Một ngọn roi quất tới như sét đánh không kịp bưng tai, Vân Tranh giật mình, đồng tử co lại, vội nghiêng người tránh cú đánh ấy.

“Gia gia, thật sự là ngài sao?”

Vân Tranh nhìn thấy Vân lão Vương gia, không tin vào mắt mình.

Vị lão nhân hừ lạnh, đầy vẻ kiêu ngạo đáp:

“Ta không tự mình tới thật thì còn tới giả chắc?”

Nói xong, ông lại vung roi, tiếp tục tấn công vào vị trí của nàng.

Vân Tranh không còn cách nào khác, chỉ có thể liên tục tránh né, luồn trái luồn phải để né những cú quất tới tấp.

“Phanh!”

“Oành!”

Một số bàn ghế trong đại sảnh bị đập vỡ tan tành. Nguyệt Quý đứng bên cạnh mà đau lòng không thôi, thầm nghĩ: Lần này lại phải tốn bao nhiêu tiền để mua lại mớ đồ đạc này đây?

“Gia gia, con sai rồi...

Á! Đừng đánh mà... đừng đánh...”

Vân Tranh vừa tránh vừa kêu gào xin lỗi, ra vẻ vô tội đáng thương. Nhưng lần này, gia gia lại không dễ mềm lòng như mọi khi.

Thực ra, nàng không phản kháng cũng có lý do:

Một là vì nàng biết ông cần một chỗ để trút giận.

Hai là, ông cũng muốn nhân cơ hội này thử xem kết quả rèn luyện nửa năm qua của nàng ra sao…

Nếu thật sự ông ra tay nghiêm túc, dù nàng có nhanh đến đâu cũng khó tránh khỏi bị thương.

Mà thực tế, gia gia nàng cũng không nỡ làm đau thật, vẫn âm thầm giảm tốc độ vung roi.

Từ đại sảnh đánh nhau tới tận hoa viên sau, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.

Nguyệt Quý nhìn mà đau xót ruột gan—

Tất cả đều là tiền cả đấy! Biết vậy lúc đầu đã không phối hợp với Vương gia dựng màn kịch này rồi.

Một nhà hòa thuận yên vui chẳng phải tốt hơn sao?

Mặt nàng rầu rĩ thấy rõ.



Vừa từ hoàng cung về tới phủ, Vân Diệu còn chưa kịp nghỉ, đã bị thị vệ báo rằng tiểu chất nữ của nàng đã quay về.

Nàng lập tức xách váy chạy vội vào trong vương phủ, hoàn toàn không giữ hình tượng một trưởng bối nghiêm trang, mà chẳng khác nào một thiếu nữ tuổi đôi mươi hồn nhiên, tràn đầy sức sống.

Thực ra, nàng cũng không hơn Vân Tranh bao nhiêu tuổi, hơn nữa lại từng hôn mê suốt bảy năm. Tâm lý lẫn tính cách vẫn còn rất non nớt.

Hai tiểu nha hoàn chạy theo sau, mặt mày tái xanh, lớn tiếng gọi:

“Tiểu thư, đi chậm một chút ạ!”

Vân Diệu chạy được một đoạn, đã nghe thấy phía trước vang lên tiếng ầm ĩ hỗn loạn, mày nàng khẽ nhíu lại.

Sao mà ồn thế này?

“Con nhóc thối kia, dám trốn à?! Ta không đánh cho chừa cái tật thì không được!”

“Còn dám chạy?!”

“Rời nhà bỏ đi? Còn viết thư bảo đảm này nọ? Nửa năm mà viết được đúng hai bức thư! Con nhóc thối này không biết giữ lời, xem ta có đánh rách da tróc vảy ngươi không!”

Nghe giọng gia gia đầy giận dữ, Vân Diệu không khỏi toát mồ hôi lạnh.

Cha muốn truy tội Tranh Nhi rồi!

Không được! Mình phải giúp con bé mới được!

Khi nàng chạy đến nơi, một giọng nói lanh lảnh vang lên—

“Gia gia, con nói là ‘cách một khoảng thời gian sẽ viết thư’, đâu có nói là bao lâu đâu.”

“Còn dám cãi!” – Vân lão Vương gia gầm lên giận dữ.

Vân Diệu vừa nhìn thấy Vân Tranh—nửa năm không gặp, nàng trong bộ hồng y rực rỡ, giơ tay nhấc chân đều toát ra khí chất tiêu sái, tự tin rạng rỡ.

Nàng cười rạng rỡ, lòng dâng lên cảm xúc khó tả.

Tranh Nhi, giống hệt đại ca.

Vân Tranh tránh được một roi, liền chỉ về phía Vân Diệu cười nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Cô cô tới rồi!”

Phiêu Vũ Miên Miên

Nhưng Vân lão Vương gia lại tưởng nàng đánh lạc hướng để trốn tiếp.

“Lại còn dám đánh lừa ta? Có phải đang tìm cơ hội chạy nữa không?”

“Con thật không có.” – Vân Tranh nhún vai cười khổ.

Vừa định lên tiếng, thì sau lưng vang lên giọng nói quen thuộc:

“Cha, nghỉ tay chút đi.”

Vân lão Vương gia hơi khựng lại, quay đầu thì thấy đúng là Diệu Nhi. Vừa rồi ông đánh quá hăng, đến nỗi nàng tới lúc nào cũng không hay.

Vân Diệu mỉm cười, bước tới giật nhẹ cây roi trong tay ông:

“Cha à, Tranh Nhi khó khăn lắm mới về, sao lại nỡ nghiêm mặt với con bé? Đừng tưởng con không biết, cha vẫn thường lén xem thư Tranh Nhi gửi về, nhớ con bé lắm mà!”

“Ta không có!” – Vân lão Vương gia lập tức quay mặt đi, chối biến.

“Vâng vâng, đúng là không có.” – Vân Diệu mỉm cười phụ họa.

“Ngươi với con nhóc thối này đúng là cùng một ruột cả!” – ông lão vừa mắng vừa giả vờ giận.

Vân Diệu liếc mắt ra hiệu cho Vân Tranh. Hiểu ý, nàng lập tức tiến tới ôm tay ông nũng nịu:

“Gia gia~ con biết sai rồi, bụng con đói quá, mấy ngày nay không được ăn cơm ngon…”

Nghe vậy, ông cụ giật mình:

“Bị đói thật à?”

Thấy có hiệu quả, Vân Tranh vội bụm bụng, mặt nhăn nhó:

“Vì nhớ mọi người quá, con không ngủ không nghỉ mà chạy một mạch về. Không ngờ vừa về đã bị phạt.”

Giọng nói chứa đầy ấm ức.

Vân lão Vương gia nghẹn lời, khẽ ho nhẹ rồi quay sang Nguyệt Quý:

“Bảo nhà bếp chuẩn bị một bàn tiệc lớn đi!”

“Dạ, Vương gia.” – Nguyệt Quý hành lễ.

Vân Tranh và Vân Diệu nhìn nhau cười thầm. Nhờ có Vân Diệu hòa giải, không khí bữa ăn sau đó càng lúc càng vui vẻ.

Vân lão Vương gia vừa ăn vừa hỏi nhỏ:

“Tranh Nhi, hiện tại con mạnh tới đâu rồi?”

Vân Tranh nhướng mày thần bí:

“Gia gia đoán xem?”

“Cái con nhỏ này đúng là chẳng biết trên dưới gì cả!” – ông giả vờ trừng mắt.

Vân Tranh lè lưỡi nghịch ngợm.

Ông cụ nhìn nàng vừa giận vừa thương, trong mắt tràn đầy sủng nịch.

“Con đoán Tranh Nhi đã đạt cấp Đại Linh Sư rồi!” – Vân Diệu nói chắc nịch.

Vân Tranh lắc đầu cười, không đáp.

Vân lão Vương gia nhướng mày:

“Xem cái vẻ vênh váo này, chắc chắn đã vượt qua Đại Linh Sư, đạt tới Linh Vương rồi chứ gì?”

“Gia gia vẫn hiểu con nhất!” – Vân Tranh cười, gắp cho ông một đũa đồ ăn.

Đến lượt Vân Diệu sững sờ.

Nếu không nhầm, Tranh Nhi chỉ bắt đầu tu luyện từ nửa năm trước. Trước đó còn không có lấy một tia linh lực cơ bản…

Mà bây giờ, lại đột phá tới cấp Linh Vương?!

Còn nàng, bắt đầu tu luyện từ nhỏ, hiện tại mới chỉ đạt Đại Linh Sư bát giai.

So ra, đúng là tự cảm thấy xấu hổ.

Nhưng nàng không ghen tị, ngược lại còn lấy đó làm tự hào. Dù sao Tranh Nhi cũng chịu nhiều khổ cực, hơn nữa còn là con gái duy nhất của đại ca Quân Việt, nàng thương còn không hết.

Không được, mình cũng phải tu luyện chăm chỉ hơn! Không thể để bị Tranh Nhi bỏ quá xa!

Sau khi kể lại những chuyện thú vị ở Như Diễm Chi Sâm và dãy núi Nhật Bất Lạc, Vân Tranh hỏi tới chuyện liên quan đến suất tham gia khảo hạch vào Thánh Đô.

Vân lão Vương gia đáp:

“Dự kiến cuối tháng này sẽ tổ chức đại tái, người tham gia tối thiểu phải đạt Đại Linh Sư ngũ giai trở lên.”

“Thi đấu sẽ rút thăm đối chiến. Lúc đó sẽ có người từ Thánh Đô đến giám sát khảo hạch, đảm bảo công bằng, công chính và công khai.”

“Việc ghi danh bắt đầu từ ngày 20 tháng này, kéo dài ba ngày.”

Nghe vậy, Vân Tranh quay sang hỏi:

“Cô cô cũng định tham gia à?”

Vân Diệu siết chặt tay, ánh mắt bất giác hiện lên một tia thù hận.