Nghe lời đề nghị ấy, Vân Tranh lần này không còn thẳng thừng từ chối như trước.
Bởi vì sau một thời gian trải nghiệm, nàng cũng đã nhận ra rõ ràng một điều — kiến thức của mình còn quá ít, đến cả những công pháp hay chiến kỹ cơ bản cũng chưa từng học qua.
Nếu có thể có một cường giả như Dung Thước đích thân chỉ dạy, có lẽ nàng sẽ tiến bộ nhanh hơn rất nhiều!
So với cuộc sống yên ổn nhàn nhã, nàng vẫn luôn khao khát một cuộc sống nhiều biến động và thử thách.
Tiền đề là — phải nâng cao thực lực!
Gương mặt Vân Tranh rạng rỡ, nụ cười như nắng xuân nở trên gương mặt tuyệt sắc:
“Vậy thì làm phiền Đế Tôn chờ ta một chút, chắc ta cần khoảng nửa tháng mới có thể chuẩn bị xong và tiến vào nơi thực chiến để rèn luyện.”
“Ừ.”
Dung Thước đáp gọn, rồi bước về phía phòng riêng của nàng.
Vân Tranh thấy vậy thì sửng sốt, ánh mắt ngạc nhiên lóe lên. Nàng vội vàng tiến lên kéo tay áo hắn:
“Đại ca, sao huynh lại muốn vào phòng ta nữa?”
“Đêm nay bản tôn muốn ngủ ở phòng của ngươi, ngươi đi tìm chỗ khác mà ngủ.”
Nghe được nửa câu đầu, Vân Tranh còn nhẹ nhõm thở phào. Nhưng đến nửa câu sau, một luồng khí nghẹn lập tức dâng đầy lồng ngực.
Nàng ngẩng đầu, vẻ mặt khổ sở, ngữ khí như đang thương lượng:
“Đại ca, hay là huynh suy nghĩ đến việc ở phòng khách của Vân Phi Các đi? Huynh cứ công khai ngủ trong khuê phòng của ta thế này, nếu để ông nội ta biết, ông nhất định đánh c.h.ế.t ta mất…”
Dung Thước lạnh nhạt nói:
“Bản tôn sẽ không để ông nội ngươi biết ta tồn tại, yên tâm.”
“Nhưng mà… mỗi sáng và tối nha hoàn của ta đều vào phòng hầu hạ. Nếu thấy ta không ngủ trong khuê phòng mà lại ở phòng khách thì nhất định sẽ sinh nghi.”
“Ừ, đúng thật.”
Dung Thước gật đầu đồng tình, “Vậy ngươi cứ vào ngủ cùng đi.”
Vân Tranh: “……”
Nàng nghiến răng, gượng cười mà nói:
“Được thôi.”
Dung Thước, huynh cứ chờ đấy cho ta!
Dung Thước cúi đầu liếc mắt nhìn nét mặt nàng, khóe môi vô thức cong lên một chút rất khẽ, nhưng cũng nhanh chóng thu lại.
Hắn thu ánh nhìn lại, bước ba bước dài đã đến cửa phòng nàng, giơ tay đẩy cửa bước vào.
Vân Tranh vội vàng đi theo, vào phòng rồi lập tức đóng cửa lại.
Trong bóng tối, Thanh Phong suýt rớt cả cằm vì sốc — Đế Tôn lại ở cùng phòng với một nữ tử? Nghe thôi đã thấy dựng tóc gáy!
Ban đầu hắn còn tưởng Đế Tôn định bồi dưỡng Vân Tranh làm một trong những hộ vệ thân cận của mình. Nhưng tình cảnh lúc này... hắn sao có thể tin rằng hai người kia vẫn trong sáng cho được?!
Giờ phút này trong lòng Thanh Phong cực kỳ kích động, rất muốn chạy đi chia sẻ với Mặc Vũ và những người khác.
Tiếc là... bọn họ đang bị triệu hồi về Trung Linh Châu rồi...
Phiêu Vũ Miên Miên
________________________________________
Trong phòng.
Chỉ thấy một nam tử mặc trường bào quý khí trang nhã đang đứng cạnh giường, sau đó vẫy tay với nàng.
“Lại đây.”
Động tác ấy khiến nàng liên tưởng đến cảnh chủ nhân gọi mèo chó cưng của mình lại gần…
Mặt Vân Tranh tối sầm. Nếu nàng có thể đánh thắng tên Dung Thước này, nhất định đã đè hắn xuống đất mà "cọ sàn" rồi!
Trong đầu nàng bất chợt tưởng tượng đến hình ảnh khuôn mặt tuyệt mỹ của hắn trở nên lem luốc bẩn thỉu — có khi trông sẽ khá chật vật…
Dù là vậy, vẫn đẹp thật.
Ai bảo hắn sinh ra đã sở hữu dung mạo khiến người người căm phẫn vì quá hoàn mỹ cơ chứ.
Ngay cả khi mặt mày lem nhem cũng chẳng thể xấu nổi!
Vân Tranh thu lại suy nghĩ vẩn vơ, trở về thực tại, liền thấy Dung Thước đang lặng lẽ nhìn nàng.
Nàng khẽ ho mấy tiếng để che giấu ngượng ngùng, sau đó đi tới trước mặt hắn, hỏi:
“Huynh có chuyện gì sao?”
Dung Thước ra hiệu bảo nàng ngồi xuống giường.
Vân Tranh không hỏi gì thêm, ngoan ngoãn làm theo. Sau đó ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy thắc mắc:
“Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Dung Thước bình thản nói:
“Đưa tay ra.”
Vân Tranh hơi nhíu mày, nhưng vẫn nghe lời, duỗi cả hai tay ra.
Tay nàng đẹp một cách hoàn hảo — trắng trẻo, mềm mại, khớp xương thanh tú rõ ràng.
Ngay khi nàng còn đang ngơ ngác, Dung Thước đã nửa quỳ xuống trước mặt nàng, nhẹ nhàng nắm lấy tay trái nàng rồi nhét vào ngón giữa một chiếc nhẫn lạnh như băng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngay sau đó —
Ngón tay nàng chợt nhói lên. Máu dường như bị hút đi trong tích tắc.
Dung Thước thấy Phượng Tinh Giới nhanh chóng nhận chủ, trong mắt hiện lên một tia sáng thâm sâu.
Chiếc nhẫn tỏa ra một luồng sáng nhàn nhạt. Vân Tranh chợt thấy choáng váng, theo phản xạ mà nhắm mắt lại. Khi mở mắt ra lần nữa, nàng đã đến một nơi hoàn toàn xa lạ.
Nơi này linh khí dồi dào, thậm chí nhiều gấp ba lần so với bên ngoài.
Phía trước nàng có một tấm bia đá lớn, khắc bốn chữ “Phượng Sao Thiên Gian” bằng nét bút rồng bay phượng múa. Bên trái là một con sông uốn lượn, phía trước là một tòa lầu các, bảng hiệu viết bằng những ký tự cổ đại mà nàng không hiểu được.
Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Ngay khi nàng vừa bước thêm một bước, không gian bỗng nổ tung một tiếng quát đầy uy nghiêm:
“CÚT!”
Một luồng sức mạnh khủng khiếp lập tức lao thẳng về phía nàng!
Vân Tranh tái mặt, định triệu hồi linh khí phù văn, nhưng phù văn hoàn toàn không phản ứng!
‘Ầm ——!’
Một đòn đánh trúng ngực, Vân Tranh bị hất bay hơn mười mét.
Cùng lúc đó, bên ngoài, Dung Thước cảm nhận được hơi thở nàng d.a.o động bất thường, trong mắt thoáng hiện vẻ lo lắng.
Hắn mím môi, khẽ nói:
“Vân Tranh, nếu ngươi chịu đựng được... Phượng Tinh Giới này sẽ hoàn toàn thuộc về ngươi.”
________________________________________
Trong Phượng Sao Thiên Gian.
Vân Tranh vừa đứng dậy, lại có một đòn nữa lao đến từ phía sau. Nàng vội nghiêng người né tránh.
Tay không tấc sắt, lại phải đối mặt với luồng sức mạnh mạnh hơn gấp nhiều lần. Tình huống lúc này vô cùng nguy hiểm!
Sau khi né được vài đòn, tiếng quát đầy uy lực kia lại vang lên:
“CÚT!”
Vân Tranh nheo mắt, lòng thầm hiểu — mặc dù không rõ Dung Thước đang bày trò gì, nhưng chắc chắn hắn sẽ không để nàng mất mạng thật.
Nàng lập tức bói một quẻ cho tình cảnh hiện tại.
Kết quả lại khiến nàng bất ngờ — nếu nàng thắng, sẽ có cơ hội sánh vai cùng "thứ đó" trưởng thành. Thứ đó sẽ mang lại cho nàng vô số lợi ích!
Còn có một điểm rất mơ hồ, nhưng nàng không thể nhìn thấu — thường thì những tin tức mờ mịt thế này đều liên quan đến người hoặc vật có ảnh hưởng cực lớn đến vận mệnh nàng.
Hiện tại không nghĩ nhiều nữa — quan trọng là phải vượt qua thử thách trước mắt!
“Cút đi!”
Một rối nhân màu trắng khổng lồ xuất hiện ở phía trước, ánh mắt đầy căm giận nhìn nàng.
Trong chớp mắt, nó lao tới, mang theo luồng khí ép kinh người suýt khiến cơ thể nàng nổ tung. May mà nàng kịp ngưng tụ linh lực tạo khiên chắn, rồi nhanh chóng lùi ra sau.
Con rối màu trắng không ngừng truy đuổi và tấn công nàng. Vân Tranh liên tục tránh né, vật lộn hơn trăm hiệp mới không bị đánh trúng.
Cắn răng, nàng giơ tay lên vẽ một đường trước mắt.
Huyết Đồng — mở!
Đôi mắt nàng hiện lên ánh sáng đỏ yêu dị, đối đầu trực diện với quyền đ.ấ.m từ rối nhân màu trắng.
“Thiên Mục khai — nứt chi!”
Vô số tia sáng đỏ lao tới, bao trùm con rối màu trắng.
‘Tê tê tê ——’
Con rối xuất hiện vô số vết nứt như bị tua nhỏ rạch nát.
“Cút… khỏi đây!”
Dù vậy, con rối vẫn cố tấn công nàng lần nữa.
‘Rầm!’
Một cánh tay nó bị chặt đứt, rơi xuống đất vang lên tiếng nổ bụi mù.
Cánh tay còn lại tiếp tục tấn công, Vân Tranh vội gom linh lực đánh trả.
‘Ầm ——!’
‘Ầm ——!’
Hai luồng lực va chạm nhau, nổ tung dữ dội.
Nàng ho ra máu, đầu óc choáng váng, cơ thể bị đánh lùi hàng chục mét, mặt cũng bị cào xước bởi luồng gió sắc như dao.
Trâm ngọc trên đầu vỡ nát, tóc tung bay rối loạn — nhưng chiến ý không hề giảm sút!
Bên ngoài, Dung Thước cảm nhận được nàng càng lúc càng yếu, thấy m.á.u trào bên môi nàng, đồng tử hắn co lại. Hắn lập tức lao vào Phượng Sao Thiên Gian.
Khi nhìn thấy Vân Tranh toàn thân đầy thương tích, trong mắt Dung Thước hiện lên đau đớn, trong lòng dâng lên hối hận — hắn không nên bắt nàng nhận Phượng Tinh Giới quá sớm, nàng còn quá yếu!