Đệ Nhất Đồng Thuật Sư

Chương 32: Thật Là Đáng Sợ



Dù linh lực và thể lực đã cạn kiệt, Vân Tranh lại càng đánh càng hăng.

Nàng quét ngang cây thương dài, linh lực tụ thành một con hỏa long, lao thẳng về phía một tên sát thủ. Tên kia kinh hoảng định lùi lại, nhưng chẳng hiểu sao như bị mắc kẹt trong một tấm lưới vô hình, bị giữ chặt tại chỗ!

“Ầm ——”

Tên sát thủ bị hỏa long đánh trúng, bay thẳng ra ngoài, ngã xuống đất trọng thương, không thể động đậy.

Lúc này, Vân Tranh dán một lá bùa lên người mình, tốc độ như bật lên từ mặt đất, phóng thẳng về phía trước.

Nàng lướt giữa hai sát thủ còn lại, thương dài linh hoạt trong tay, đ.â.m tới đâu là m.á.u b.ắ.n tung tóe. Hai tên sát thủ bị nàng đ.â.m xuyên thành từng lỗ nhỏ.

Dĩ nhiên, bản thân nàng cũng chẳng còn lành lặn. Bộ y phục trắng tinh đã nhuộm đỏ m.á.u tươi, trên người đầy những vết thương rách rươm. Cả người vô cùng chật vật, nhưng ——

Trong đôi mắt nàng lại tràn ngập chiến ý cuồng nhiệt, giống như một kẻ điên lao vào chiến đấu, không đạt mục tiêu thì không buông tay!

Thanh Phong đang quan sát từ trong bóng tối mà sững sờ cả người. Ban đầu còn định ra tay giúp nàng giải quyết đám sát thủ như ruồi bọ này, ai ngờ… có vẻ như nàng chẳng cần giúp đỡ gì.

Thậm chí nhìn như… còn muốn có thêm địch thủ nữa thì phải?

Hắn nhanh chóng nhận ra rằng, với những thuật pháp quỷ dị mà Vân Tranh sở hữu, nàng hoàn toàn có thể nhanh chóng hạ gục cả ba tên sát thủ. Nhưng vì muốn rèn luyện kỹ năng chiến đấu thực tế, nàng cố tình kéo dài trận đánh, thậm chí không tiếc khiến bản thân bị thương đầy mình!

Cô gái này… thật sự rất đáng sợ!

Đối với bản thân cũng không chút nương tay, chỉ vì mong muốn trở nên mạnh mẽ hơn. Ý chí đó… không khỏi khiến người ta liên tưởng đến Đế Tôn…

Hai tên sát thủ còn lại vừa sợ vừa đau, nhìn nhau một cái, rồi đồng loạt hét lên:

Phiêu Vũ Miên Miên

“Rút lui!”

“Muốn chạy à? Không dễ thế đâu!” Vân Tranh cười nhạt, “Tập luyện thế là đủ rồi, giờ thì các ngươi lên đường được rồi!”

Hai tên sát thủ chưa kịp xoay người chạy, đã bị hai cây bút dài xé gió lao đến, đ.â.m xuyên tim.

“Phập ——”

“Phập ——”

Hai cái xác đổ rầm xuống đất.

Giờ chỉ còn lại tên sát thủ bị thương nặng lúc đầu đang nằm co quắp. Cây thương dài trong tay Vân Tranh dần tan biến, nàng cất bước tiến về phía hắn.

Tên sát thủ hoảng hốt định bò dậy chạy trốn, nhưng lập tức lại bị một luồng sức mạnh vô hình giam cầm tại chỗ. Cô gái đầy m.á.u từ từ bước tới, từng bước một.

Nàng mỉm cười nhàn nhạt, trông dịu dàng là thế, nhưng lại khiến người đối diện lạnh sống lưng.

Trong đôi mắt nàng thoáng hiện lên ánh đỏ yêu dị, khiến người khác không thể nắm bắt nổi.

“Nếu ngươi nói cho bổn tiểu thư biết ai đã thuê các ngươi, ta sẽ cho ngươi một cái c.h.ế.t nhanh gọn. Còn nếu không…”

Nàng nghiêng đầu, giọng nói vẫn nhẹ tênh:

“Ta sẽ dùng kiếm lột da ngươi từng lớp một, nghiền xương ngươi thành tro!”

Tên sát thủ run rẩy nuốt nước bọt: “Tôi… tôi không thể tiết lộ… Aaaa!!!”

Chưa kịp dứt lời, ánh bạc vụt qua. Trong tay Vân Tranh đã nhuộm thêm máu. Một mảng thịt từ cánh tay sát thủ bị nàng lột xuống.

Tiếng gào thảm thiết vang lên khắp Vân Phi Các.

Nếu không nhờ trận pháp cách âm mà Vân Tranh bố trí sẵn, chỉ e tiếng động ầm ĩ khi giao chiến và tiếng gào thảm kia đã khiến cả phủ Vân Vương hoảng loạn kéo đến.

“Hửm? Vừa nãy ngươi nói gì cơ?” Vân Tranh khẽ nhướng mày.

Tên sát thủ hoảng sợ tột độ. Trước mặt hắn là một cô gái ra tay tàn độc, quyết đoán, không hề do dự!

Hắn muốn cắn độc tự sát, hoặc cắn lưỡi chết, nhưng không thể. Một luồng lực lượng vô hình đã giam cầm toàn thân hắn, khiến hắn chỉ có thể nói chuyện, còn lại không nhúc nhích nổi!

Chẳng còn cách nào, hắn hoảng loạn khai báo:

“Là Tam hoàng tử Sở Duẫn Hành!”

Vân Tranh đưa kiếm dí sát người hắn:

“Nói cho cẩn thận. Còn tổ chức sát thủ các ngươi thuộc về, tên gì, tất cả phải khai ra!”

Tên sát thủ toát mồ hôi lạnh, đang định mở miệng thì đột nhiên hét lên một tiếng, miệng trào m.á.u đen…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hắn đã chết!

Sắc mặt Vân Tranh thay đổi — đây là cấm chế tinh thần!

Lúc này, Thanh Phong từ trong bóng tối bước ra, nhìn vết thương chi chít trên người nàng, trong lòng trăm mối cảm xúc lẫn lộn.

Ban đầu hắn còn tưởng nàng không biết tự lượng sức, không ngờ chính hắn lại nhìn lầm.

Chưa kịp nói gì, Vân Tranh đã quay sang:

“Giúp ta một việc. Treo xác bốn tên này ngay trước cửa tẩm điện của Tam hoàng tử Sở Duẫn Hành!”

Khí thế lạnh lẽo thấu xương của nàng khiến Thanh Phong theo bản năng gật đầu:

“Được!”

Vân Tranh khẽ cong môi cười:

“Cảm ơn nhé. Sau này gặp Đế Tôn, ta sẽ nói tốt cho ngươi vài câu.”

Thanh Phong vừa nghe vậy, con ngươi bất giác co lại.

Không lẽ… nàng thật sự có quan hệ gì với Đế Tôn?

Vân Tranh ngáp một cái đầy mệt mỏi, thân thể đau nhức dữ dội. Nàng chạy về phòng mình, tiện chân đá cái xác đầu tiên ra khỏi cửa.

Quay đầu lại vẫy tay với Thanh Phong:

“Còn lại giao cho ngươi.”

Dứt lời, nàng nhanh nhẹn đóng sập cửa phòng lại.

Thanh Phong đứng ngẩn ra, còn chưa kịp nói câu nào thì một bóng người quen thuộc trong áo đen lặng lẽ xuất hiện. Hắn giật mình, định hành lễ thì bị ánh mắt lạnh nhạt của Dung Thước chặn lại.

Thanh Phong định mở miệng báo cáo lại chuyện vừa xảy ra, nhưng Dung Thước đã phẩy tay nói:

“Bản tôn đã biết. Đi làm việc của ngươi đi.”

Thanh Phong khẽ gật đầu. Trong lòng nghĩ:

Đế Tôn từ bao giờ thích trốn trong bóng tối nhìn người ta chiến đấu thế này?

Hắn xách t.h.i t.h.ể từng tên sát thủ rời khỏi phủ Vân Vương.

Còn Dung Thước đứng yên giữa sân. Hắn phẩy tay, toàn bộ dấu vết giao chiến trong sân đều được xóa sạch, trả lại nguyên trạng.

Hắn lặng lẽ đứng trước cửa phòng, trong khi người trong phòng vẫn không hề hay biết sự hiện diện của hắn.

Lúc này, Vân Tranh đang thay bộ y phục nhuốm máu, tự băng bó vết thương, dù băng có hơi vụng về một chút…

Xong xuôi, cả người đau đớn như bị nghiền vụn, nàng dán thêm một lá bùa chữa thương lên người, rồi nằm vật xuống giường.

“Xem ra, sau khi chữa khỏi cho cô cô, ta phải ra ngoài luyện chiến thật sự một phen… Thân thể này vẫn còn yếu quá…”

Vân Tranh vừa lẩm bẩm, vừa dần thiếp đi.

Ngay khoảnh khắc nàng khép mắt, một bóng dáng cao lớn đĩnh đạc xuất hiện bên mép giường. Dung Thước nhìn nàng, ánh mắt lạnh lùng cũng hơi thay đổi.

“Biểu hiện đêm nay của ngươi… khiến bản tôn phải nhìn bằng con mắt khác. Kế hoạch ban đầu… cũng vì ngươi mà d.a.o động rồi.”

Hắn chưa từng thấy nàng đối diện kẻ địch như thế — quyết đoán, tàn nhẫn, bình tĩnh. Trong mắt nàng là chiến ý rực lửa và khát vọng sức mạnh!

Điểm này… khiến hắn thật sự tán thưởng.

Chỉ có thể dừng lại ở mức “tán thưởng”.

Trong đôi mắt sâu thẳm của Dung Thước hiện lên ánh nhìn khó đoán.

Hắn giơ tay, một viên đan dược trắng lấp lánh xuất hiện ở đầu ngón tay, rồi nhẹ nhàng đặt vào miệng Vân Tranh.

Sắc mặt nàng lập tức hồng hào hơn, vết thương bắt đầu lành lại với tốc độ mắt thường thấy được. Cảm giác ngứa ngáy nơi vết thương khiến nàng vô thức khẽ rên một tiếng.

Sáng hôm sau.

Ngoài tẩm điện của Tam hoàng tử Sở Duẫn Hành, một trận náo động kinh hoàng bùng nổ.

“Trời ơi… cái này là…”