Đệ Nhất Đồng Thuật Sư

Chương 29: Mang Ta Một Suất



"Ta không cố ý mà!" – Gương mặt Sở Cẩm Cẩm tái nhợt, nàng chưa bao giờ nghĩ đến việc mình sẽ bị đuổi khỏi Bách Thảo Đường. Đúng là do nàng sơ suất một chút, nhưng ai ngờ lại quên mất quy tắc của nơi này.

"Không đuổi nàng ra ngoài còn chờ gì nữa?" – Trưởng lão Lạc nhíu mày, giọng không vui.

Vài tiểu dược đồng nghe lệnh, lập tức thô lỗ lôi Sở Cẩm Cẩm đứng dậy, đẩy nàng ra khỏi Bách Thảo Đường, cả nha hoàn đi theo nàng cũng bị đuổi theo.

Trong Bách Thảo Đường lúc này, ai nấy đều mang tâm trạng phức tạp.

Tại Đại Sở Quốc, Bách Thảo Đường và Linh Thiên Đấu Giá Hội đều là những thế lực siêu nhiên, vì sau lưng bọn họ là thế lực vượt tầm quốc gia.

Ngay cả hoàng thất Đại Sở cũng không dám dễ dàng chọc giận Bách Thảo Đường hay Linh Thiên Đấu Giá Hội. Chỉ cần họ thấy không vừa mắt, sẽ lập tức tấu lên thượng cấp, rồi sẽ có người từ trên phái xuống xử lý.

Phải biết, chỉ cần một cường giả được phái tới cũng đủ để diệt gọn một tiểu quốc.

Trong chốc lát, không khí trong Bách Thảo Đường lạnh xuống hẳn.

Khi Lạc trưởng lão xoay người định rời đi thì bị một giọng nói trong trẻo ngăn lại:

"Trưởng lão Lạc, xin chờ một chút."

Ông quay đầu lại, nhíu mày khó chịu:

"Chuyện gì?"

"Xin hỏi, trong nội đường có tím rêu hoa quả không?" – Vân Tranh bình thản hỏi, không để ý đến thái độ khó chịu của đối phương. Điều nàng quan tâm là nơi này có bán tím rêu hoa quả hay không.

Khi nghe đến ba chữ "tím rêu hoa quả", Lạc trưởng lão mới nghiêm túc quan sát thiếu nữ trước mặt – gương mặt thanh tú còn mang nét ngây thơ.

Sau khi phát hiện nàng hoàn toàn không có linh lực, lông mày ông càng nhíu chặt hơn.

Chẳng lẽ đây là phế vật Vân Tranh – đích nữ của Vân Vương phủ?

Một phế vật mà lại hỏi mua linh quả quý như tím rêu hoa quả?

"Không có." – Lạc trưởng lão tuy nghi hoặc nhưng cũng không tiện hỏi chuyện riêng tư, chỉ trả lời qua loa rồi rời đi.

Vân Tranh nghe xong có chút thất vọng.

"Cảm ơn." – Nàng nhẹ nhàng đáp, rồi xoay người rời đi.

Lúc này, một tiểu dược đồng trẻ tuổi bước lại gần nàng, nhỏ giọng hỏi:

"Khách nhân còn muốn xem thêm linh dược hoặc đan dược gì nữa không?"

"Ừ, ta muốn mua ít linh thảo." – Vân Tranh gật đầu.

Dù sao cũng đã đến đây rồi, tiện thể mua ít đồ ăn cho Nhị Bạch luôn.

Vân Tranh không mua nhiều, chỉ tiêu khoảng 500 hạ phẩm linh thạch – một con số vừa phải, không khiến ai để ý hay nghi ngờ. Người ngoài nhìn vào có thể nghĩ đây là do Vân lão Vương gia cho nàng.

Khi giao linh thạch, Nguyệt Quý đứng bên cạnh sững người.

Tiểu thư từ đâu có nhiều linh thạch đến vậy?

Sau khi rời khỏi Bách Thảo Đường, nàng tò mò hỏi:

"Tiểu thư, có phải số linh thạch đó do Vương gia đưa không?"

Vân Tranh mỉm cười mà không trả lời thẳng, cũng chẳng phủ nhận.

Sau đó, nàng lấy toàn bộ linh thảo vừa mua đưa vào không gian khế ước cho Nhị Bạch. Nhị Bạch trong không gian vui mừng ăn uống no nê.

Nàng nghĩ, lát nữa sẽ hóa trang thành thiếu niên thần bí, đi mua thêm linh thảo và linh dược cho Nhị Bạch.

Vân Tranh đang đi trên đường thì bất ngờ phía sau vang lên một giọng nói lười biếng nhưng dịu dàng:

"Tiểu mỹ nhân Vân Tranh!"

Một nam tử tuấn tú, phong lưu tiêu sái, tay cầm quạt xếp, từ xa tiến lại gần nàng.

Là Giang Dịch Thần!

Thiếu niên có thiên phú cao nhất Đại Sở Quốc!

Vân Tranh liếc nhìn cánh tay hắn, khẽ cong môi – tay hồi phục cũng nhanh thật, chắc tốn không ít linh đan dược liệu.

Giang Dịch Thần cười tươi:

"Tiểu mỹ nhân Vân Tranh, đã lâu không gặp!"

"Ờ." – Vân Tranh hờ hững đáp, không mấy quan tâm.

Giang Dịch Thần hơi sững người, rồi bật cười, thu quạt về gõ nhẹ vào lòng bàn tay, hỏi tiếp:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Tiểu mỹ nhân Vân Tranh, ta mời nàng đi ăn ở Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu nhé?"

Đúng lúc này, vài người hầu bị đuổi khỏi Bách Thảo Đường vừa hay nghe được lời mời của Giang Dịch Thần, ai nấy trố mắt ngạc nhiên.

"Không đi." – Vân Tranh thẳng thừng từ chối.

Giang Dịch Thần ngẩn người, hơi bất ngờ:

"Tại sao?"

"Ngươi xấu quá, ta sợ ăn cơm với ngươi rồi sẽ ói ra." – Vân Tranh nhếch môi cười, không khách khí mà dội gáo nước lạnh.

Dù Giang Dịch Thần chưa từng trực tiếp bắt nạt nguyên chủ, nhưng chỉ một câu nói đùa của hắn lại khiến vô số nữ tử tìm đến gây sự, tạo ra không ít phiền toái cho nàng.

Hắn lại còn thích gọi nàng là "tiểu mỹ nhân Vân Tranh" – chỉ riêng chuyện đó thôi cũng đủ khiến nàng muốn đ.ấ.m cho một trận.

"Đi tìm hồng nhan tri kỷ của ngươi đi." – Vân Tranh vừa nói vừa xoay người bước đi, còn tiện tay vẫy vẫy đầy phong cách.

Ai ngờ tên kia lại cười tủm tỉm nói:

"Tiểu mỹ nhân Vân Tranh là đang ghen à?"

Vân Tranh: "……" – Ta ghen cái đầu ngươi ấy!

Nàng không thèm để tâm, tiếp tục bỏ đi.

Giang Dịch Thần nhìn theo bóng lưng nàng, ánh mắt thoáng sâu lắng, bất chợt nói:

"Ta biết chỗ nào có tím rêu hoa quả."

Một câu nói khiến bước chân Vân Tranh khựng lại. Nàng xoay người nhìn Giang Dịch Thần đang cười toe, quay lại bước đến trước mặt hắn, hỏi:

"Ở đâu?"

"Đi ăn ở Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu với ta, rồi ta nói." – Hắn lười biếng nhướn mày, vẻ mặt không đứng đắn.

Vân Tranh không nhịn được, vung tay đ.ấ.m ngay một phát vào bụng hắn.

"Phịch!" – Một cú đ.ấ.m trúng bụng vang lên giòn giã.

Giang Dịch Thần đau đến há hốc mồm, mặt méo xẹo trong chớp mắt.

Tề tùng phía sau hắn sững sờ.

Đây là phế vật Vân Tranh sao?

Trước kia nàng rụt rè, thẹn thùng, đến cả đầu cũng không dám ngẩng lên…

Mà giờ thì một lời không hợp liền đ.ấ.m người ta luôn!

Ngay cả Nguyệt Quý và sáu thị vệ theo sau cũng có cùng suy nghĩ.

Nguyệt Quý cúi đầu, siết chặt tay, cắn môi, trong mắt lộ ra sự kiên định và thân thiết lạ thường.

Tiểu thư ngày càng tự tin, dám thể hiện bản thân, càng lúc càng mạnh mẽ. Làm nha hoàn thân cận, nàng cũng không thể làm mất mặt tiểu thư!

Lúc này, Vân Tranh không hề hay biết – trong lòng Nguyệt Quý đã gieo xuống một hạt giống kiên cường. Một ngày nào đó, hạt giống ấy sẽ vươn lên mạnh mẽ!

"Xin lỗi nha, ta hơi phấn khích quá nên ra tay hơi mạnh một chút. Giang thiếu gia chắc không trách chứ?" – Vân Tranh chớp mắt, giọng ngọt ngào nhưng đầy trêu chọc.

Giang Dịch Thần nghe vậy, mặt cứng đờ.

Con nhóc này từ lúc nào ăn nói lanh lợi như vậy? Lại còn khỏe như trâu. Nếu nàng có linh lực thì chẳng phải một đ.ấ.m đủ hất văng hắn đi sao?

Phiêu Vũ Miên Miên

Nghĩ đến đây, khóe miệng Giang Dịch Thần giật giật.

"Không sao." – Hắn cười gượng, nhưng ánh mắt có phần nghi hoặc.

"Vậy cảm ơn ngươi, lòng dạ rộng rãi thật đó!" – Vân Tranh cười híp mắt nói.

Giang Dịch Thần nhất thời không phân biệt nổi đây là khen thật hay đang châm chọc.

Tề tùng phía sau tiến lại gần, vỗ vai hắn, nghi hoặc hỏi:

"Ngươi vừa nãy vội vã vậy, là vì muốn mời nàng ăn cơm thật à?"

Giang Dịch Thần gật đầu đầy khí phách:

"Đúng vậy, tiểu mỹ nhân Vân Tranh thật sự quá đáng yêu, ta không kìm lòng được muốn mời nàng đi Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu ăn một bữa."

Vân Tranh: "…" – Ngữ khí này nghe cứ như tên biến thái vậy!

Tề tùng không để ý, nghe đến "Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu" thì mắt sáng rỡ, hớn hở nói:

"Dẫn ta theo với!"