Đấu Trí Với Trà Xanh, Bảo Vệ Nam Chính Của Ta

Chương 6



13

 

Lúc này Hứa Như Vân cũng nhìn thấy chúng ta.

 

Ánh mắt nàng ta sáng lên, bước về phía chúng ta.

 

"Tướng quân Lâm, thật trùng hợp, lại gặp ngài ở đây."

 

Hừ... Tướng quân Lâm, ta lớn như vậy mà cô ta không thấy sao?

 

Lâm An Đình gật đầu, biểu cảm không mấy thay đổi: "Hứa tiểu thư."

 

Ta tức giận, nhưng vẫn giả vờ cười: "Hứa tiểu thư gặp rắc rối gì sao?"

 

Nàng ta giả vờ e thẹn: "Ngại quá để tướng quân thấy trò cười rồi, chỉ là tránh người đi đường nên xe đ.â.m vào quán, may mắn người không sao."

 

Ta nghĩ thầm, nàng ta thẹn thùng gì, còn nữa, lại là Lâm tướng quân, trong mắt nàng ta, ta vô hình sao?

 

Ta giả vờ cười: "Vậy thì may quá."

 

Hứa Như Vân đột nhiên hỏi: "Tướng quân cũng đến phủ Tĩnh quốc công sao?"

 

Ta sững sờ, lập tức hiểu ý đồ nhỏ nhen của cô ta.

 

Nàng ta muốn đi nhờ xe!

 

Đây quả là cơ hội tuyệt vời, chỉ cần lên xe, là có thể tiếp xúc với Lâm An Đình.

 

Vậy sao ta có thể dễ dàng cho nàng ta đạt được ý nguyện?

 

Ta giả vờ chợt nhớ ra: "Ôi! Hứa tiểu thư nhắc nhở ta rồi, chúng ta phải đi ngay, Hứa tiểu thư cứ từ từ!"

 

Nói xong ta lập tức ra lệnh cho người đánh xe lên đường ngay.

 

Hứa Như Vân rõ ràng sửng sốt, có lẽ không ngờ ta lại nói vậy.

 

Cũng phải, người bình thường ít nhất cũng phải khách sáo vài câu, nào ngờ ta từ chối thẳng thừng.

 

Nàng ta nhanh chóng bước tới, chặn trước xe, dịu dàng nói: "Đã cùng đường, tướng quân cho Vân Nhi đi nhờ một đoạn, phủ Tĩnh quốc công có việc vui, trễ giờ thật là thất lễ."

 

Ta nghĩ thầm, nàng ta thất lễ liên quan gì đến ta.

 

Nhưng không ngờ Hứa Như Vân lại kiên trì như vậy, tưởng nàng ta không đủ can đảm.

 

Không khỏi cảm thán, qua mấy lần đấu trí, mặt dày cũng tăng lên.

 

Lúc này ta khó từ chối, chủ yếu là không nghĩ ra lý do chính đáng.

 

Nên đành nghiến răng gật đầu.

 

Để phòng nàng ta giở trò "vô tình" ngã vào lòng Lâm An Đình, ta giơ tay đỡ nàng ta lên xe.

 

Đổi lại ánh mắt kỳ lạ của Lâm An Đình.

 

Ta: "..."

 

Thật sự quá mệt!

 

14

 

Lên xe, ta và Lâm An Đình ngồi một bên, nàng ta ngồi bên kia.

 

Khó được cơ hội như vậy, nàng ta đương nhiên phải thể hiện.

 

Trước tiên lễ phép cảm ơn ta và Lâm An Đình.

 

Ta đương nhiên không muốn đáp lễ.

 

Nhưng nếu ta không đáp, Lâm An Đình vì lễ nghi sẽ nói chuyện với nàng ta.

 

Vậy chẳng phải đúng ý nàng ta sao?

 

Nên ta giả vờ cười, trò chuyện với nàng ta.

 

"Hôm nay muội muội thật xinh đẹp." Ta nói.

 

"Sao dám, không bằng tỷ tỷ quốc sắc thiên hương." Nàng ta đáp.

 

Hừ, trong lòng ta lạnh lẽo cười.

 

Lại dùng kế lùi một bước tiến hai bước.

 

Nhìn nàng ta, đúng lúc nàng ta cũng nhìn lại.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ánh mắt giao nhau, như có tia lửa.

 

"Y phục của tỷ tỷ mua ở đâu vậy, rất hợp với khí chất của tỷ." Lần này nàng ta chủ động tấn công.

 

Như đang khiêu khích ta.

 

Hừ.

 

Trong lòng ngọn lửa nhỏ bùng cháy.

 

Một đời mạnh mẽ, sao có thể thua?

 

Nhưng bề ngoài vẫn e lệ cười, nắm tay Lâm An Đình: "Cái này tỷ cũng không rõ, là phu quân chọn cho ta. Được muội muội khen đẹp, chắc mắt của phu quân cũng không tệ, phải không, phu quân~"

 

Bị đột ngột gọi tên, Lâm An Đình: "..."

 

Hắn im lặng một lúc rồi gật đầu: "Ừ."

 

Ta hài lòng nhìn hắn.

 

Tốt, y phục này đương nhiên không phải hắn mua.

 

Lúc chọn, hỏi hắn mặc cái nào đẹp, hắn chỉ nói cái nào cũng đẹp.

 

Không một lời khuyên thực tế.

 

Nhưng lần này hắn phối hợp rất tốt.

 

Quả nhiên là đứa trẻ đáng dạy.

 

Nhìn Hứa Như Vân.

 

Nụ cười giả tạo của nàng ta sắp tan vỡ.

 

Tiểu hồ ly, muốn đấu với ta ư?

 

Ta liền càng sát lại gần Lâm An Đình hơn, như muốn dán vào người hắn.

 

Hứa Như Vân nhìn ta đầy phẫn hận, đột nhiên mở miệng: "Tỷ tỷ và tướng quân quả nhiên ân ái. Cho dù là ở bên ngoài cũng đặt hết mọi tâm tư lên người tướng quân, không để ý ánh nhìn của người khác."

 

Ta sững sờ. Lập tức nghe ra là nàng ta đang giễu cợt ta.

 

Ta nhẹ nhàng liếc nàng ta một cái.

 

Bỗng nhiên liền nhào vào lòng Lâm An Đình.

 

Mặt đầy thẹn thùng: "Người ta không có mà~~ phu quân cũng là quá dính lấy ta rồi không thể xa được. Kể cả ban đêm cũng…"

 

Thấy nàng ta tức đến run người.

 

Ta làm như nói sai lời, vội vàng che miệng cười rồi nhìn Lâm An Đình vội vàng nói: "Phu quân, sao ta có thể nói việc này với muội muội cơ chứ"

 

Khuôn mặt Lâm An Đình thẫn thờ, khẽ thở dài: "Có thể."

 

15

 

Đến phủ Tĩnh quốc công, Lâm An Đình lập tức đi xuống trước.

 

Sau đó ta tỏ ý bảo hắn đỡ ta xuống ,rồi cố ý như "không cẩn thận" mà ngã xuống người hắn.

 

Để Thúy Nhi đỡ Hứa Như Vân xuống xe ngựa.

 

Mấy người chúng ta vừa xuống xe, liên tiếp nhận phải những ánh mắt tò mò của những người xung quanh.

 

Phỏng đoán của mọi người chắc chỉ có xoay quanh một việc là tại sao Hứa Như Vân lại đi cùng một xe ngựa với phu phụ chúng ta.

 

Phủ Tĩnh quốc công cho người đích thân dẫn chúng ta vào trong.

 

Bởi vì nam nữ khác biệt, Lâm An Đình đi chỗ nam tử, còn ta và Hứa Như Vân thì tới chỗ của các nữ quyến.

 

Trong nguyên tác, bởi vì nữ chính gia thế không cao, thông thường những yến hội như này sẽ không đủ tư cách tham gia.

 

Cho nên rất nhiều nữ quyến trong này, nữ chính cũng chả biết được mấy người.

 

Bởi vậy ta bây giờ cũng vậy, trừ lúc mới đến nơi này có đại nương tử phủ Tĩnh quốc công ra chào hỏi mấy câu, còn lại ta cũng không quen biết với ai cả.

 

Những người khác đều rất thân quen, tụm năm tụm ba lại tán ngẫu cười đùa. Còn ta lại lẻ loi cô đơn.

 

Ngược lại với ta Hứa Như Vân lại quen biết rất nhiều nữ quyến. Cũng phải, bản thân nàng ta là nữ nhi phủ thượng thư, tỷ tỷ còn là An Dương hầu phu nhân, gia thế hiển hách như vậy, dung mạo lại vô cùng diễmlệ, người đến bắt chuyện đương nhiên phải nhiều rồi.

 

Lúc này chỉ thấy nàng ta đảo mắt xung quanh, cứ như một chú bướm nhỏ nhiều màu mắc được người ta vây quanh vậy.

 

Luôn luôn dùng ánh mắt đắc ý quét về phía ta.

 

 


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com