Dao Mổ Heo Và Chốn Dịu Dàng Ta bị dọa vội vàng quỳ xuống: "Phu nhân, nô tỳ có tội, nô tỳ không thể bảo vệ Đại tiểu thư chu toàn."
Ta gào khóc, trong lòng vô cùng khó chịu.
Lại móc bình sứ nhỏ từ trong ngực đưa cho phu nhân.
Phu nhân vô thức nhận lấy, sau khi phản ứng kịp mới đặt bình sứ nhỏ lên tim, gào khóc đau đớn.
Lão gia cũng khóc.
Tiểu công tử cũng liên tục rơi lệ.
Cả nhà khóc nước mắt thành sông.
Công tử thì nhìn về phương xa, giống như cố nén bi thương, vì hắn có vạn dặm đường phải đi.
Quan sai đã nhận nhiều bạc, còn tưởng rằng Ôn gia vẫn còn tiền nên không dám quá đáng với Ôn gia nữa. Bọn họ còn muốn kiếm chút tiền bạc từ Ôn gia.
Vì vậy, người Ôn gia ở trên đường ở lại nửa ngày, quan sai chỉ mở một con mắt nhắm một con mắt.
Ta suy nghĩ, nhờ có Đại tiểu thư cân nhắc mọi chuyện, biết đoạn đường này cần bạc giữ mạng.
Tất cả mọi người Ôn gia đều suy nghĩ cho nhau.
Có lẽ vì bị lây nhiễm, lúc đi đường ta cố chấp vác công tử lên. Hắn muốn giãy dụa, ta sốt ruột đưa tay vỗ m.ô.n.g hắn.
Sau đó, hơn nửa ngày công tử không nói một lời.
Sao ta có thể để nhân vật thần tiên như công tử biến thành tên thọt được?
Trước khi hắn lành hẳn, chắc chắn ta sẽ không để hắn tự mình đi đường.
*
Trên đường đi, ta thuận miệng nhắc đến Mặc Bạch, sau đó mới hiểu, Mặc Bạch vì bảo vệ chủ nhân đã không còn nữa.
Ta mím môi không để cho mình khóc lên.
Công tử cũng im lặng.
Buổi tối, mọi người dựng lều đơn giản tại chỗ.
Có tiền có thể xui ma khiến quỷ.
Thái độ của quan sai không những thay đổi, còn thưởng Ôn gia nửa miếng thịt heo khô.
Nhị công tử không nuốt nổi.
Lão gia và phu nhân đưa thịt khô cho công tử.
Nhị công tử vội nói: "Huynh trưởng mau ăn đi, đệ không đói."
Bụng của ta kêu lên không đúng lúc, ta lại nhấn mạnh: "Nô tỳ cũng không đói."
Công tử mấp máy đôi môi trắng bệch, bóp nát miếng thit khô kia thành năm miếng, mỗi miếng chỉ lớn bằng ngón tay út.
Công tử nói: "Tất cả mọi người ăn đi, phải sống đi đến đích."
Hắn không đủ sức nhưng ánh mắt kiên nghị, ánh lửa chiếu lên trong mắt hắn, dường như hắn đã quyết tâm làm gì đó.
Ta ăn một miếng thịt khô, vẫn chưa nếm được mùi vị, thịt khô đã lọt vào bụng.
Lão gia và phu nhân lại ho.
Nhị công tử đói đến mức nói chuyện hoang đường, vẫn luôn lẩm bẩm: "Giò muối, gà quay, phật nhảy tường, bánh bao thịt..."
Công tử nhắm mắt, gương mặt hắn tuấn tú bình yên. Ta không nhịn được thăm dò hơi thở của hắn.
May mà... Vẫn còn thở.
Tiếp tục như vậy không phải cách.
Cha nuôi mất, ta bất lực.
Đại tiểu thư chết trước mặt ta, ta bó tay hoảng loạn.
Bây giờ, cả nhà công tử không thể xảy ra chuyện được!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - Ta âm thầm rời khỏi nơi trú quân.
Lúc trước, Lý viên ngoại thường thuê cha nuôi đi săn hươu.
Nghe nói máu hươu là thứ vô cùng bổ dưỡng.
Mỗi khi Lý viên ngoại ăn một con hươu có thể khiến tiểu thiếp mang thai.
Ta đoán...
Nếu công tử uống máu hươu, không biết chừng mấy hôm nữa sẽ bình phục.
Trong đầu ta lờ mờ nhớ lại những điều cha nuôi dạy ta.
Ta nằm vùng ròng rã ba canh giờ, vào lúc trời sáng choang, cuối cùng ta đã giết được một con rươu trong rừng.
Máu hươu ấm áp dính đầy mặt ta, ta liếm môi khiêng hươu đi về.
Lúc Nhị công tử nhìn thấy ta, hưng phấn la to: "A Châu về rồi! Nàng về rồi! Ta biết nàng sẽ không bỏ rơi chúng ta mà!"
Công tử đứng lên, chân trái của hắn bị thương, trọng lượng cả người đặt lên đùi phải, thân thể nghiêng nghiêng. Hắn mặc áo tù cũ nát, làm nổi bật lên dáng vẻ gầy gò.
Không hiểu sao trong lòng ta rất khó chịu.
Có lẽ gọi là đau lòng.
Lúc quan sai thấy ta khiêng hươu trở về, vẻ hung tàn bỗng tan biến.
"Ôn gia các ngươi nuôi được một nô bộc tài giỏi lắm."
Phu nhân đưa cùi chỏ chọc lão gia, lão gia ngầm hiểu, vội cười nói: "Quan gia nói đùa, A Châu không phải nô bộc nhà ta, nàng ta con nhà trong sạch. Chỉ là... Nhớ đến tình cảm khi xưa, tiễn đưa một đoạn đường."
Mặc dù ta ngốc nhưng vẫn nghe hiểu.
Lão gia đang bảo vệ ta.
Nếu như nói ta là tôi tớ Ôn gia có lẽ không thoát được sự bức bách của quan sai.
Nhưng ta đầy bụi đất, mặc áo bẩn, vẫn là trẻ con chưa mọc đủ lông, nói chung không ai xem ta là nữ tử cả.
Đám người cùng chia thịt hươu ăn.
Máu hươu để uống, thịt hươu làm khô để tiện mang theo.
Lão gia mang phần thịt hươu ngon nhất đưa cho quan sai, đổi nửa bình kim sang dược cho công tử.
Ta xoa thuốc cho công tử, gương mặt tuấn tú của hắn đỏ bừng, ánh mắt trốn tránh.
Công tử khẽ gọi: "A Châu..."
Ta kinh ngạc ngẩng đầu: "Công tử, đã khiến ngài đau à?"
Công tử mấp máy môi.
Ban nãy hắn uống máu hươu, đôi môi vốn tái nhợt cuối cùng đã hồng hào, nhìn không quá suy nhược.
Công tử nhìn về nơi khác: "Không, không có việc gì..."
Ta hừ một câu: "Công tử, chân ngài trắng thật."
Công tử: "..."
Một giây sau, ta bôi xong thuốc với tốc độ cực nhanh, kéo quần dài của công tử xuống, che kín chân.
Công tử nhà ta đẹp như vậy, không thể để người ngoài nhìn được.
Trời mới biết những kẻ xấu kia có tâm tư gì.
Ta không thể không đề phòng được!
Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com
Báo lỗi chương