Dao Mổ Heo Và Chốn Dịu Dàng

Chương 5



Hắn có kế hoạch gì, ta có thể cảm nhận được sự bất an của hắn, nhưng công tử không nói gì với ta cả, chỉ bảo ta đừng phụ sự kỳ vọng của hắn.

Vào buổi tối, cả nhà Ôn phủ tụ lại bàn chuyện.

Vẻ mặt lão gia và phu nhân buồn bã, liên tục thở dài, công tử cũng im lặng không nói.

Có lẽ tuyết sắp rơi rồi.

Ta lại có ảo giác gió thổi báo giông bão sắp đến.

Tiểu công tử mặc áo khoác lông chồn, cả khuôn mặt vùi trong mũ trùm, làm nổi bật đôi mắt tròn trịa đáng yêu.

Ta khen ngợi từ đáy lòng: "Nhị công tử đáng yêu quá."

Tiểu công tử đỏ mặt, ấp úng: "Ngươi... Ngươi nữ tử này thật không biết xấu hổ!"

Ta lại bó tay không hiểu.

Sao ta không biết xấu hổ?

Từ mùng một đầu năm, công tử vội vàng bảo ta thao luyện.

Ta luyện càng chăm chỉ, công tử càng ban thưởng đùi gà to.

Đến một tháng sau, lúc ta và Mặc Bạch đánh nhau, ta đánh Mặc Bạch ngã trên đất, còn cưỡi lên lưng y.

Mặc Bạch tức giận: "A Châu! Ngươi, ngươi.... Đừng ngồi lên người ta, có thể thống gì chứ?"

Ta học giọng điệu của công tử, chế giễu y: "Mặc Bạch, đây là ngươi thua không dậy nổi."

Công tử ở một bên cười cười, nhưng hắn cười không rực rỡ như lúc trước, dường như có tâm sự.

Lại qua một hồi, công tử đưa cho ta một bao y phục: "A Châu, ngươi vốn do ta nhặt được về phủ, ngươi không phải nô bộc Ôn gia. Từ nay về sau, không liên quan gì đến Ôn gia cả. Ngươi nhớ kỹ, mấy hôm nữa cho dù nghe được chuyện gì, hoặc nhìn thấy gì cũng không được đứng ra."

Ta sợ ngây người, quỳ trước mặt công tử: "Công tử muốn đuổi nô tỳ đi? Sau này mỗi bữa cơm nô tỳ ăn bớt một cái đùi gà! Chỉ xin công tử đừng đuổi nô tỳ!"

Ta không leo giường, còn chăm chỉ làm việc, sai lầm duy nhất chính là ăn cơm quá nhiều.

Công tử kéo ta dậy, ủy thác trách nhiệm: "A Châu, giúp bổn công tử chăm sóc trưởng tỷ. Trừ ngươi ra, ta không còn tin tưởng ai nữa. Ngươi lại là cô nương, rất dễ dàng ở bên cạnh trưởng tỷ."

Mặc Bạch lại gần đưa cho ta một túi giò muối: "Đừng khóc! Công tử còn việc quan trọng phải làm. Đại tiểu thư là điểm yếu của công tử, ngươi phải giúp công tử phân ưu."

Thì ra là vậy.

Ta nín khóc mỉm cười.

Tiểu công tử cũng chui ra: "Này! Nghe nói ngươi sẽ đi đến bên cạnh trưởng tỷ ta? Vậy ta sẽ không oán hận ngươi nữa. Ngươi chăm sóc trưởng tỷ cho tốt, ta không thiếu lợi ích cho ngươi."

Lúc ta rời khỏi Ôn phủ, phu nhân và công tử đều nhìn ta tiễn đưa như đang cáo biệt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta luôn cảm thấy kỳ lạ ở chỗ nào đó.

Nhưng công tử nói chỉ tin tưởng ta, cho ta ta ghi nhớ nhiệm vụ công tử nhắn gửi, nhanh chóng đi đến cạnh Đại tiểu thư.

So với năm ngoái, Đại tiểu thư gầy đến mức hốc hác, vẫn luôn kho khan.

Nàng đứng ngồi không yên, đi qua đi lại trong phòng.

Mặc dù bây giờ đã lập xuân nhưng trong phòng vẫn lạnh như mùa đông giá rét, ngay cả ta cũng lạnh đến mức run rẩy.

Đại tiểu thư nắm chặt tay ta: "Phụ mẫu và Nhị đệ còn nói chuyện gì khác không?"

Ta lắc đầu: "Bọn họ chỉ căn dặn nô tỳ nhất định phải chăm sóc Đại tiểu thư."

Đại tiểu thư nghe vậy, nước mắt liên tục rơi xuống như hạt châu đứt dây.

Mỹ nhân âm thầm rơi lệ khiến cho người ta nhìn thấy vô cùng đau lòng.

Bỗng nhiên ta không biết nên làm sao cho phải: "Đại tiểu thư, người đừng khóc. Nơi này nô tỳ có giò heo, nô tỳ chia cho người một nửa."

Đại tiểu thư lắc đầu, giống như bình thường nói: "Ngươi nên ở cạnh Nhị đệ, ta vốn... Không cần chăm sóc. Dù sao chỉ còn thân thể tàn phế."

Ta nghe hiểu từng chữ, nhưng những chữ này dính vào nhau ta lại không hiểu.

Khi còn bé, cha nuôi nuôi ta lớn, ông ấy là người kiệm lời, cả ngày nói chưa đến mười câu, cho nên khó tránh khỏi ta hơi ngây thơ.

Lần này hay rồi, ta không chỉ cảm thấy người Ôn gia là lạ, dường như Đại tiểu thư cũng mang tâm sự nặng nề.

Lúc bà tử phủ An quốc công đến đây gây chuyện, mụ ta không hề xem trọng Đại tiểu thư: "Thiếu phu nhân, thế tử gia dặn người phải uống chén thuốc này."

Ta không biết đây là thuốc gì, lúc bà tử cố chấp ép uống thuốc, ta cầm túi lớn đập qua.

Bà ta bị ta xô ngã, nước thuốc nóng hổi đổ lên người, nóng đến mức bà ta thét to.

Ta hét lên: "Phụ nhân ác độc này! Nước thuốc nóng như vậy, không có bệnh cũng bị nóng đến bệnh!"

Bà tử vừa bị đuổi đi, Lục thế tử lại uống rượu đến gây chuyện, chỉ vào Đại tiểu thư hét to nói: "Ôn Thiển Nguyệt, ông đây nói cho nàng biết, nàng sinh là người của ta, chết là ma của ta! Nàng dựa vào cái gì mà xem thường ta, ta là phu quân của nàng.”













 


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com