Phu nhân nói lời sâu xa: "Hoắc tướng quân, bây giờ con còn trẻ, nên suy tính chuyện cưới người khác. Thiển Nguyệt cũng mong con có thể bình yên hạnh phúc."
Huynh trưởng bật cười thoải mái: "Phu nhân đang lo lắng dòng dõi Hoắc gia à? A Châu có thể khai chi tán diệp. Đời này của ta chỉ cần một mình Thiển Nguyệt, không thể nào cưới người khác."
Phu nhân liên tục thở dài.
Ta nhớ kỹ mấy chữ "Khai chi tán diệp".
Ta à?
Thật ra ta rất muốn khai chi tán diệp.
Nhưng ta lại không biết.
Sao không ai dạy ta...
Tân đế xem trọng Hoắc gia, trong phút chốc Hoắc gia lại trở thành quyền quý ở kinh đô, chạm bỏng tay.
Ta đi đến đâu cũng khiến vô số người chú ý.
Không biết bắt đầu từ bao giờ, có người nói ta rất xinh đẹp.
Ta thầm nghĩ, người ở kinh thành không tốt gì cả, chỉ biết nịnh nọt.
Không ít con cháu thế gia vắt óc tiếp cận ta, còn có bà mai đến nhà.
Huynh trưởng tìm cơ hội hỏi ta: "A Châu, muội có muốn gả cho ai không?"
Ta nhíu mày suy nghĩ hồi lâu: "Muội không muốn gả cho ai cà, muội chỉ muốn ở bên cạnh ca."
Hôm nay ta có thân phận cao quý, tân đế sách phong ta làm quận chúa An Hoa, ta có thể hưởng hết món ngon trên đời. Tất nhiên không còn những suy nghĩ khác.
Huynh trưởng nhíu mày: "Muội không thích Ôn Ngọc à?"
Ta phản bác: "Muội thích chứ."
Huynh trưởng hít sâu, ánh mắt nặng nề nhìn ta nửa ngày, sau đó y đưa tay đập trán, cười nói: "A Châu... Hóa ra muội không hiểu gì cả?"
Ta hỏi: "Ca, rốt cuộc ca có ý gì? Muội hiểu cái gì? Có chuyện gì muội không hiểu?"
Huynh trưởng lắc đầu bật cười: "Xem ra chuyện này Ôn Ngọc phải chủ động."
Ta hoàn toàn không hiểu lời huynh trưởng nói.
Buổi chiều, ta còn hẹn quý nữ nghe hát.
Nghe nói có một gánh hát mới đến kinh thành, trong đó ai cũng là mỹ nhân.
*
Lúc nhìn thấy công tử, ta đang cho đào kép ăn nho.
Công tử mặc cẩm bào màu xanh nhạt, búi tóc chải cẩn thận tỉ mỉ, trên người hắn có mùi hương thoang thoảng, cằm đã cạo sạch râu, lại trở nên ôn nhuận như ngọc.
Công tử phất tay với đào kép, ra hiệu cho y lui xuống, lại trừng mắt nhìn quý nữ kia.
Quý nữ kia rụt cổ.
Ta bị công tử kéo lên xe ngựa.
Hắn vừa mở miệng đã trách móc: "A Châu, bây giờ nàng là quận chúa, chắc đã quên cố nhân như ta rồi."
Ta ấm ức: "Không có, hôm qua khi dùng bữa tối, ta còn nhớ đến ngài."
Công tử nghẹn: "Chỉ có hôm qua khi ăn cơm chiều mới nhớ ta sao?"
Hắn áp sát quá gần.
Chóp mũi của ta đều là mùi hương của hắn.
Công tử thật sự tuấn tú khiến cho ta không kìm được nuốt nước bọt mấy lần.
Một giây sau, công tử nắm tay ta đặt lên ngực hắn, hỏi: "Nàng cảm nhận được thứ bên trong không?"
Ta: "Hửm?"
Công tử còn nói: "Cảm nhận kỹ càng... Trong này chứa mình nàng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng ta không muốn đẩy hắn ra.
Công tử từng bước mê hoặc: "Ta đang hôn nàng, A Châu... Nàng nói ta biết bây giờ nàng cảm thấy sao? Có phải tim đập nhanh hơn? Có phải mặt đỏ tới mang tai? Có phải rất căng thẳng?"
Ta lùi về chỗ, gật đầu: "Ừm."
Cuối cùng công tử cũng nở nụ cười: "Cái này gọi là thích. A Châu, nàng thích ta, ta cũng thích nàng. Bây giờ đã hiểu chưa?"
Ta trợn to mắt, con ngươi sáng lấp lánh, sau đó vô thức liếm môi.
Công tử vừa nhìn đã hiểu ra, giọng nói hắn khàn khàn, áp môi đến gần môi ta nhưng lại không chạm vào, như gần như xa: "Nếu nàng muốn hôn ta, muốn ôm ta, hay muốn leo giường, chỉ có thể gả cho ta."
Ta không đáp lời, chỉ cảm thấy mặt nóng hổi.
Công tử còn đang thúc giục.
Ta học nội dung trong thoại bản, trêu đùa nói: "Vậy chàng phải để ta trải nghiệm đã. Ta hài lòng mới đồng ý với chàng, ưm..."
Môi của ta bị chặn, không bao lâu sau không biết trời tối khi nào.
Lúc công tử đưa ta về Hoắc phủ, ta còn lưu luyến không rời.
Công tử khẽ nói với âm lượng chỉ hai người nghe thấy: "Bây giờ hài lòng với ta rồi chứ? Ta sẽ mau chóng đến nhà nàng cầu hôn."
Ta cười không ngậm miệng được.
Công tử chính là một món rất ngon.
*
Sau ba tháng, ta gả đi Ôn phủ, thành Đại thiếu phu nhân Ôn gia.
Lão gia và phu nhân xem ta như con gái ruột.
Ôn Ngọc nói, đứa con đầu của ta và hắn sẽ phải đưa đi Hoắc gia.
Hắn không nỡ, ta lại vui vẻ nói: "Được."
Ôn Ngọc không hiểu: "Nàng nỡ à?"
Ta đương nhiên nói: "Ta có chàng là được rồi, một giường ngủ hai người là đủ."
Ôn Ngọc sửng sốt, mới phản ứng được, hắn đưa tay chống đầu, một tay khác vỗ giường: "A Châu, nên đi ngủ thôi."
Lúc trước, hắn không cho người khác leo giường, bây giờ hắn rất chịu khó leo.
Rất nhiều năm sau, huynh trưởng nuôi lớn con trai đầu của ta, cũng chính là gia chủ tân nhiệm của Hoắc gia.
Người ở bên ngoài nhìn thấy huynh trưởng là người đáng thương.
Nhưng ta cảm thấy trong lòng ca ấy phóng khoáng, chưa từng hết yêu thương Đại tiểu thư. Bọn họ sinh ra không thể làm phu thê, nhưng hơn hẳn vô số đôi phu thê trên thế gian.
Mẫu thân, cha nuôi, Đại tiểu thư, Mặc Bạch, huynh trưởng... Bọn họ đã đi rồi, nhưng kỳ lạ là ta vẫn cảm thấy bọn họ luôn vô cùng thân thiện.
Nói chung, người quan trọng sẽ mãi sống trong lòng.