Dao Mổ Heo Và Chốn Dịu Dàng

Chương 15



Nhưng ta không nghĩ ra từng thấy ở đâu.

Bỗng nhiên cửa bị người ta dùng sức đụng mấy lần.

Ta đẩy phu nhân đi: "Đi ra hầm ở phía sau viện! Mau!"

Phu nhân không chịu đi, bà không sợ hãi, đưa một tay che ngực lắc đầu nói: "Ta không thể mất thêm một đứa con gái nữa."

Ta nghe không hiểu, nhưng không biết sao trong ngực lại chua xót, mũi cũng mỏi nhừ.

Cửa vẫn bị phá tan.

Mấy nam nhân man di nở nụ cười dâm tà khiến người ta ghê tởm, nói những lời ta nghe không hiểu. Bọn chúng vừa cởi y phục, vừa nhào về phía ta và phu nhân.

Ta không thể ngồi chờ chết, quơ d.a.o mổ heo chém qua, bảo vệ phu nhân ở phía sau.

Ta không nhớ rõ mình đã chém bao nhiêu người.

Cho đến khi không còn sức, y phục bị xé rách, ta lại có cảm giác xấu hổ.

Ta đang nghĩ cho dù có chết cũng không thể để đám man di vấy bẩn.

Quỷ thần xui khiến, bỗng nhiên ta nghĩ đến chuyện ta còn chưa leo giường của công tử.

*

Ánh mắt lũ man di nhìn ta từ tham lam, đến lúc này mang theo sợ hãi và căm hận.

Bọn chúng càng muốn giết ta hơn.

Nhưng lại giống như không muốn để ta tùy tiện chết đi.

Chân trái của ta bị chém một đao.

Có kẻ bắt đầu kéo quần của ta.

Phu nhân cũng bị bắt, bà khóc tan nát cõi lòng.

Cứ như vậy sao?

Ta không cam lòng.

Ta có quá nhiều việc chưa làm.

Giò muối ở Vạn Xuân Lâu kinh thành, công tử thơm ngào ngạt...

Ta còn chưa báo thù cho Đại tiểu thư, cũng chưa xây lại mộ cho cha nuôi.

Ngay lúc ta đang suy nghĩ muốn cùng chét với tên man di nằm trên người ta, mấy mũi tên bắn phập phập về phía gã ta.

Tên man di không còn cử động, miệng phun máu tươi ngã xuống đất.

Ta thấy sắc trời sáng lên, nhìn thấy mặt công tử, giống như mấy năm trước ở ngõ Ô Y.

Công tử giống như từ trên trời giáng xuống.

"A Châu!"

Công tử nhào về phía ta, ôm ta thật chặt.

Đánh nhau vô cùng căng thẳng.

Đám man di nhanh chóng bị tiêu diệt.

Phu nhân cũng được cứu.

Ta ngơ ngác một lúc mới phát hiện đã an toàn rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Công tử mặc áo giáp bạc, trên người dính máu, nhưng ta vẫn cảm thấy công tử rất thơm.

"A Châu, A Châu... Ta đến muộn!"

Ta lẩm bẩm: "Giò muối."

Công tử nâng mặt ta, sau khi xác nhận ta không sao mới cười vui mừng sau tai họa: "Ừm, sau này sẽ cho A Châu ăn no."

Công tử muốn kéo xiêm y của ta lại, nhưng y phục quá rách nát, hắn đành phải  ôm ngang ta lên.

Đây là lần đầu tiên công tử ôm ta.

Trước đó đều là ta ôm hắn hoặc là cõng hắn.

Hoắc Tướng quân cũng đến, vội vàng kêu lên: "Tạm dừng bước!"

Dường như y muốn xem tình trạng của ta.

Nhưng công tử chặn y, không cho phép y nhìn.

Hoắc tướng quân sốt ruột: "Ôn Ngọc, việc này quan trọng, huynh đừng cản trở!"

Công tử vẫn không cho phép: "Hoắc tướng quân, huynh tuy là người quen nhưng xin hãy tự trọng."

Hoắc tướng quân vốn luôn cẩn thận, lúc này sốt ruột đến mức vò đầu: "Có phải trên vai A Châu cô nương có một vết bớt màu đỏ không? Vừa rồi ta mới nhìn thấy! Có phải vậy không?"

Công tử tức giận: "Im miệng! Hoắc tướng quân... Xin huynh hãy quên điều vừa nhìn thấy! A Châu... Là cô nương chưa gả đi!"

Hoắc tướng quân nhìn qua, đè vai công tử không cho hắn rời đi.

Hai người bắt đầu giằng co.

Đám người chúng ta nhìn nhau, không hiểu rõ lắm.

Ta cũng trừng to mắt, không rõ xảy ra chuyện gì.

Hoắc tướng quân đỏ mắt, vất vả lắm mới sắp xếp được lời nói: "Ôn Ngọc, trước đây ta từng nói với huynh, vốn dĩ ta có một muội muội. Năm đó vì tránh bị bao vây giết chết nên đã để muội ấy trôi sông. Ở trên vai của muội muội ta có một vết bớt màu đỏ. Tính tuổi tác cũng xấp xỉ A Châu."

*

Ta về phòng tự thay y phục.

Phu nhân băng bó chân trái cho ta.

Hai tay của bà run rẩy nhưng trên mặt lại nở nụ cười dịu dàng: "Không sao... Không sao... A Châu đúng là may mắn, con chính là muội muội của Hoắc tướng quân đó."

"Tốt quá, A Châu của chúng ta đã có người nhà rồi."

Ta xoa hai tay, hơi kích động.

Phu nhân lại kiểm tra vết bớt trên vai ta, sau đó đi báo Hoắc tướng quân.

Hoắc tướng quân quả quyết nói: "A Châu chính là muội muội ta!"

Ta vừa đi ra khỏi phòng đã bị Hoắc tướng quân ôm lấy.

Sống lưng y cứng rắn cong cong, hai tay run lên.

Ta nghe y khóc.

Nam nhi không dễ rơi lệ, nhưng giờ phút này ta vô cùng yên tâm.

Huynh trưởng rất quan tâm ta.

Lần này, công tử ở một bên, không thể ngăn cản Hoắc tướng quân ở cạnh ta nữa.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com