Nhưng Lâm Uyên đúng là có kiên nhẫn — cứ gõ mãi, gõ mãi không dừng.
Cuối cùng ta “soạt” một tiếng mở toang cửa, vốn định mắng cho một trận, nhưng lời vừa lên tới cổ thì lại nghẹn lại, không thể nói ra, cũng chẳng thể nuốt xuống.
Dưới ánh trăng, Lâm Uyên đứng đó, cổ áo mở rộng, lộ ra mảng lớn da thịt trắng như tuyết.
Tóc hắn xõa dài như thác, còn... còn trên đầu, không biết từ đâu mọc ra một đôi tai mèo đen nhánh, mềm rũ khẽ run.
Ta dụi mắt thật mạnh, nghi ngờ mình hoa mắt.
Lâm Uyên bị ta nhìn đến đỏ mặt, ho khẽ một tiếng, giọng khẽ khàng mang theo vẻ mất tự nhiên:
“Như vậy... được chưa?
Ngươi... có thích không?”
Ta “rầm” một tiếng đóng sầm cửa lại.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép! 📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Rồi lại từ từ mở ra.
Muốn xác nhận xem có phải vừa rồi mình đang nằm mơ không.
Ánh mắt ta nhìn hắn như nhìn sinh vật lạ, cuối cùng cũng làm tổn thương lòng tự trọng của một vị tiên tôn.
Hắn nhìn ta, trong mắt có chút lấp lánh nước, lại hỏi thêm lần nữa:
“Ta như vậy... ngươi có thích không?”
Ta nghi ngờ hắn đã tẩu hỏa nhập ma.
Để dỗ hắn ổn định tinh thần, ta đành trái với lương tâm mà đáp:
“Tôn thượng hóa trang thế này, thật đặc biệt. Đặc biệt đẹp.”
Lâm Uyên hơi rụt vai lại, nhỏ giọng hỏi:
“Vậy... giờ có thể cùng chơi chưa?”
A?
À, ta hiểu rồi.
Thì ra từ đầu đến giờ Lâm Uyên cứ nhìn Tiểu Lang không vừa mắt, không phải là vì ghen ghét...
Mà là... ghen tị.
Hắn không vừa mắt là giả, hắn... muốn thu hút sự chú ý của Tiểu Lang mới là thật!
Quay một vòng lớn như vậy, hóa ra chỉ để được “cùng chơi”.
Aizz... tình cảm đúng là thứ kỳ quái khó hiểu.
Ta vỗ vỗ vai hắn, an ủi:
“Té ra tiên tôn có tâm tư như thế.”
Lâm Uyên mừng rỡ, ánh mắt sáng lên:
“Ngươi hiểu rồi?”
Ta gật đầu, mở rộng cửa:
“Vào đi, nói rõ ràng một chút.”
Hắn lúng túng, gò má ửng đỏ:
“Ngươi hiểu được là tốt...
Tâm ý của ta từ trước đến nay chưa từng thay đổi.
Cho dù phải chờ bao lâu, ta cũng nguyện ý.
Dù ta là người thứ mấy, ta cũng không bận lòng.”
Một tiên tôn như hắn mà có thể nói ra những lời này... đúng là người có tình có nghĩa.
Đã yêu Tiểu Lang, lại còn một lòng chân thành như vậy.
Ta xúc động không thôi.
Có người như hắn bảo vệ, Tiểu Lang sẽ an toàn hơn nhiều so với ở bên ta.
Vì vậy, ta kéo hắn vào trong, dịu dàng nói:
“Vậy thì... nói rõ hết đi.”
Lâm Uyên được ta kéo vào phòng thì đang cười rất tươi.
Nhưng chưa kịp ngồi xuống, ta đã một chân bước ra ngoài.
Hắn ngẩn người:
“Ngươi ra ngoài làm gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Để hai người có không gian riêng chứ.
Tiểu Lang nhát gan, ngươi nhớ dịu dàng mà tỏ tình.”
“ẦM!”
Căn phòng... nổ tung.
Lâm Uyên hất tay áo, phẫn nộ bỏ đi, vừa đi vừa mang theo tiếng nghẹn ngào:
“Giang Minh Nguyệt!
Ngươi đúng là cục băng không thể sưởi ấm!
Ngươi là khúc gỗ không biết rung động!”
Này!
Ngươi đừng có đi!
Ít ra cũng nói cho rõ rồi hãy đi chứ!
11.
Chuyện Lâm Uyên làm nổ tung phòng ta, sáng hôm sau đã trở thành một trong những chuyện kỳ lạ lan truyền khắp Vạn Kiếm Tông.
Sư phụ hỏi ta nguyên do.
Ta chỉ im lặng.
Không lẽ lại nói: tiên tôn Lâm Uyên thầm thích đạo lữ của ta, bị ta vạch trần nên tức quá làm càn?
Hơn nữa… lúc ấy ta mới chợt nhận ra một chuyện rất không ổn.
Dẫu đời này có người giống người, sao lại trùng hợp đến vậy, cả hai đạo lữ trước của ta đều có khuôn mặt giống hệt Lâm Uyên?
Nhưng làm sao có thể?
Một người là tiên tôn sắp độ hóa thần, vì cớ gì lại phải biến thành Tạ Ẩn Chu để tiếp cận ta?
Lại càng đừng nói đến Vân Từ — chỉ là một kẻ yếu đuối nhỏ bé, chẳng có mối liên hệ nào với hắn ngoài dung mạo tương đồng.
Chỉ có điều... Tạ Ẩn Chu từng vì ta mà trúng ám khí, vai trái có một vết thương xuyên suốt trước sau, tròn và sâu.
Nếu muốn xác định chân tướng — e phải tìm cơ hội kiểm chứng.
Hôm ấy, mấy đại tông môn hội tụ về Vạn Kiếm Tông, cùng thương nghị đối sách đối phó ma tộc.
Từ sau trận chiến giữa tiên và ma hơn mười năm trước, ma tộc có phần thu mình, không dám quấy phá nữa.
Nhưng dạo gần đây, chúng lại liên tục vượt giới, không chỉ gây hại nhân gian mà còn tàn sát tu sĩ vô tội.
Các trưởng lão bàn bạc, quyết định thành lập đội trừ ma.
Sau buổi nghị sự, mọi người cùng ngồi lại uống rượu hàn huyên.
Ta đi cùng sư phụ tham dự.
Thấy Lâm Uyên nằm gục bên bàn, say mèm không dậy nổi.
Ta liền xung phong đưa hắn về nghỉ.
Lâm Uyên vốn không phải người của Vạn Kiếm Tông.
Mười mấy năm trước, khi tông môn sa sút, ma tộc thừa cơ xâm lấn, chính hắn là người ra tay cứu cả môn phái.
Vì vậy, tông chủ tôn hắn làm thượng khách, kính như trưởng bối.
Sau đó hắn bế quan nhiều năm, người trong môn kính trọng thì có, thân quen thì không.
Thấy ta xung phong, ai nấy như trút được gánh nặng.
Ta dìu hắn đặt lên giường, thử gọi mấy tiếng:
“Tiên tôn? Tiên tôn?”
Lâm Uyên vẫn nhắm mắt, hơi thở ổn định, ngủ say như chết.
Ta thở phào, lặng lẽ cởi thắt lưng hắn.
Vừa định tiếp tục cởi áo, thì bên ngoài vang lên tiếng Tiểu Lang gọi:
“Tỷ tỷ ơi?”
Không thể để ai thấy ta đang làm chuyện mờ ám với một vị tiên tôn.
Ta vội kéo rèm lại, ra ngoài dặn Tiểu Lang đi chỗ khác chơi.
“Đệ buồn ngủ…” — Tiểu Lang dụi mắt, ngáp dài.
Cơ hội ngàn năm có một, nếu lần này không lật được áo Lâm Uyên, sau này biết còn cơ hội nào nữa không?
Không còn cách, đành cho Tiểu Lang vào khách phòng, bảo nó ngủ tạm trên bàn phía ngoài tấm bình phong.
Ta lại nhanh chóng chui vào trong.
Vừa động tay, còn chưa kịp cởi hết áo, thì hai bàn tay to đã lập tức chụp lấy tay ta, giữ chặt.
Vốn dĩ đang say rượu, vậy mà Lâm Uyên đột nhiên mở mắt.