Trong lòng Lưu Chấn Đông rất rõ, sự kiện hôm nay nhìn như đã kết thúc, nhưng trên thực tế, bất quá cũng chỉ là một sự khởi đầu! Kiều Tử Hàm nhận được Uẩn Linh Đan, chỉ lo vui mừng, cho nên không suy nghĩ nhiều. Thế nhưng đợi đến khi hắn trở về, đem chuyện này nói cho trưởng bối của Kiều gia, vậy Kiều gia tất nhiên cũng sẽ hiếu kỳ về lai lịch và thân phận của Khương Vân. Kiều gia làm việc, luôn luôn bá đạo hung hãn, một khi bọn hắn đối với Khương Vân có hiếu kỳ, mặc dù bọn hắn hẳn là không nghe ngóng được gì, nhưng bọn hắn tuyệt đối sẽ không cam tâm, sợ rằng cũng có thể đối với Khương Vân xuất thủ, đem hắn bắt về Kiều gia. Thậm chí vừa mới những người xem náo nhiệt kia, cũng không thiếu người có lòng hiếu kỳ. Lưu Chấn Đông biết, vừa mới hành vi chính mình cự tuyệt thay Khương Vân bồi thường, đã khiến Khương Vân nảy sinh phản cảm. Vậy mình tiếp xuống lại không được đi sai một bước, vô luận như thế nào cũng phải để Khương Vân ở lại Lưu gia. Mặc dù trong Đạo Ngục tài nguyên thiếu hụt, nhưng giá trị của một vị Luyện Dược Sư vẫn cực kỳ trọng yếu. Nhất là một vị Luyện Dược Sư có thể không thèm để ý chút nào đưa ra đan dược ngũ phẩm, giá trị của hắn càng là không thể đánh giá. "Tiếp xuống, trừ bỏ phải bảo vệ tốt Cổ đạo hữu ra, còn phải nghĩ biện pháp gì đó, tốt nhất có thể triệt để giữ Cổ đạo hữu lại Lưu gia ta." Lưu Chấn Đông nhìn về phía phương hướng viện lạc của Khương Vân, rơi vào trầm tư. "Phụ thân, ta đi xem một chút Cổ tiền bối!" Đúng lúc này, thanh âm mang theo chút cẩn thận của Lưu Bằng vang lên. Vừa mới hắn cũng không biết dũng khí từ đâu tới, lại dám cãi lời phụ thân của mình, mà đây vẫn là lần thứ nhất từ lúc chào đời tới nay hắn cãi lời phụ thân. Bây giờ theo sự tình lắng lại, lại khiến trong nội tâm hắn lại có chút sợ hãi, căn bản không dám tiếp tục ở lại bên cạnh phụ thân. Nghe được lời nói của Lưu Bằng, Lưu Chấn Đông đầu tiên là gật gật đầu, nhưng đúng lúc Lưu Bằng chuẩn bị rời đi, hắn đột nhiên đại khiếu nhất thanh nói: "Chậm đã!" ... Khương Vân trở lại viện lạc, sau khi tiến vào phòng nhỏ, liền không khách khí chút nào kéo Hỏa Điểu từ trên bả vai của mình xuống, ném tới một bên, nhìn trừng trừng nó nói: "Bây giờ, ngươi có phải là nên giải thích cho ta một chút rồi không?" Hỏa Điểu không sợ hãi chút nào ánh mắt của Khương Vân, chuyển động con mắt đánh giá lấy bày biện trong phòng nói: "Giải thích cái gì? Ăn một viên đan dược của hắn, đó là ta tôn trọng hắn, có gì tốt mà giải thích!" "Ngươi bớt ở chỗ này giả bộ cho ta!" Khương Vân cười lạnh một tiếng nói: "Ngươi ăn vụng đan dược của hắn đích xác là tôn trọng hắn, vậy ngươi ngược lại là quang minh chính đại dùng bộ mặt thật của ngươi đi ăn đi, vì cái gì lại cứ muốn biến thành dáng vẻ này, ngươi đến cùng có mục đích gì?" "Đúng rồi!" Con mắt của Hỏa Điểu khẽ chuyển, đột nhiên cũng nhìn trừng trừng về phía Khương Vân nói: "Viên đan dược kia, trên người ngươi hẳn là còn có chứ?" "Có!" Khương Vân mở ra bàn tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một nắm lớn đan dược, khoảng chừng hơn trăm viên, nhìn Hỏa Điểu ở đó không ngừng từng ngụm từng ngụm nuốt nước bọt. Nhưng lại tại lúc nó đột nhiên đưa ra miệng, muốn ăn một viên, Khương Vân lại là bàn tay chập lại nói: "Đừng quên, giao dịch chúng ta lúc đó định ra, nhưng không bao gồm đan dược ở trong!" "Bất quá, nếu như ngươi chịu nói thật, có lẽ ta sẽ nguyện ý miễn phí đưa ngươi một viên nếm thử." Đối với tính cách của Hỏa Điểu, Khương Vân thật sự quá rõ ràng. Kỳ thật thế giới của Hỏa Điểu vô cùng đơn giản, chuyện nó quan tâm cũng chỉ có một thứ ---- ăn! Thậm chí, tu vi Đạo Linh cảnh một thân này của nó, kỳ thật cũng chính là thông qua không ngừng thôn phệ Ly Hỏa mà có được
Tự nhiên, đối với đồ ăn ngon, Hỏa Điểu thật sự không có bất kỳ sức chống cự nào. Mặc dù Hỏa Điểu giờ phút này cũng đích xác đang cật lực khắc chế khát vọng của mình đối với đan dược, nhưng dưới sự dụ dỗ của mùi thơm Khương Vân cố ý không ngừng thúc giục vào chóp mũi nó, nó cuối cùng hét lớn: "Được rồi, ta nói ta nói, trong Đào Nguyên Thành này có đồ ăn ngon!" Khương Vân sửng sốt nói: "Đồ ăn ngon gì?" "Lá Phù Tang!" Nghe đến đây, Khương Vân nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, đồng thời cũng minh bạch lúc trước mình mời Hỏa Điểu cùng mình đến Đào Nguyên Thành, vì cái gì Hỏa Điểu lại đáp ứng thống khoái như vậy. Nguyên lai, chính nó đã sớm đối với lá Phù Tang kia thèm nhỏ dãi. Bất quá, Khương Vân vẫn có chỗ không hiểu, liếc mắt nhìn Hỏa Điểu nói: "Ngươi muốn ăn lá Phù Tang, trực tiếp đi vào Đào Nguyên Thành ăn chính là, ta nghĩ cho dù là ba đại thế lực, cũng không dám ngăn ngươi lại chứ!" Trên khuôn mặt của Hỏa Điểu lộ ra một tia khinh bỉ chi sắc nói: "Xì, các ngươi nhân loại ngược lại là dám ngăn ta!" "Đó là vì cái gì?" Khương Vân nhẹ nhàng ma sát đan dược trong tay, cố ý phát ra thanh thúy tiếng vang và mùi thơm càng thêm nồng đậm. "Dừng tay dừng tay!" Hỏa Điểu đại khiếu xuất thanh nói: "Ta là không sợ các ngươi nhân loại, nhưng ta không đánh được cây Phù Tang kia!" "Ta nếu là bộc lộ ra bộ mặt thật của ta, ta ngay cả sơn cốc này cũng không vào được! Được rồi, ta đều nói rồi, mau chóng cho ta một viên đan dược." Khương Vân lại lần nữa khẽ giật mình nói: "Ngươi là nói, cây Phù Tang kia giống như ngươi, cũng là yêu?" "Vô nghĩa, ngay cả cóc chết cũng có thể thành yêu, càng không cần phải nói cây Phù Tang rồi!" "Cóc chết?" Khương Vân đầu tiên là sững sờ, sau đó mới phản ứng kịp, Hỏa Điểu nói hẳn là Kim Thiềm nhất tộc trong Chuyển Sinh Động rồi... "Còn nữa không?" "Trước cho ta một viên đan dược!" Cuối cùng, Khương Vân sau khi trả giá hai viên đan dược, cuối cùng từ trong miệng Hỏa Điểu biết được cái gọi là "kế hoạch" của nó. Hỏa Điểu muốn ăn lá Phù Tang, mà cây Phù Tang tự nhiên không muốn cho nó ăn, thậm chí chỉ cần cảm giác được hơi thở của Hỏa Điểu, liền sẽ không khách khí chút nào đối với nó xuất thủ. Mặc dù Hỏa Điểu biến hóa thành dáng vẻ Hắc Điểu bây giờ, thu liễm cả người hơi thở, đích xác có thể lừa dối qua cây Phù Tang nhất thời. Nhưng một khi nó cách cây Phù Tang quá gần, vẫn sẽ bị cây Phù Tang phát hiện. Bởi vì Khương Vân và Hỏa Điểu ở cùng một chỗ thời gian dài rồi, mà Khương Vân cũng thôn phệ Ly Hỏa để tu luyện, cho nên trên người Khương Vân có hơi thở tương tự với Hỏa Điểu. Thế là Hỏa Điểu liền nghĩ đến cùng Khương Vân cùng nhau chui vào Đào Nguyên Thành, để Khương Vân đi hấp dẫn sự chú ý của cây Phù Tang, chính mình tốt nhân cơ hội đi ăn vụng lá Phù Tang. Nghe xong kế hoạch của Hỏa Điểu, Khương Vân thật sự là dở khóc dở cười, không nghĩ đến mình lại sẽ bị một con Hỏa Điểu tính kế! Con Hỏa Điểu này thật sự là vì ăn mà sống, vì ăn mà chết, vì ăn, cái gì cũng có thể mặc kệ không đoái! Hỏa Điểu lại là không để ý cảm thụ của Khương Vân, đập đi đập lại miệng nhìn Khương Vân nói: "Tiểu tử, chúng ta có thể hay không thay đổi nội dung giao dịch một chút, dùng đan dược để thay thế thú đan, như thế nào?" "Cút!" Khương Vân thật sự là bị tức đến không nói nên lời! Cho dù ở thế giới bên ngoài, một ngày cung cấp cho Hỏa Điểu chín viên đan dược, đối với Khương Vân mà nói cũng không phải là chuyện dễ dàng, càng không cần phải nói ở trong Đạo Ngục này rồi. Một viên Uẩn Linh Đan đều có thể khiến hai đại gia tộc thiếu chút nữa đánh nhau, con Hỏa Điểu này còn không biết xấu hổ một ngày ăn chín viên đan dược! Hỏa Điểu không thèm để ý chút nào mở ra cánh nói: "Không được thì không được, cũng không phải là chỉ có ngươi có đan dược!" Hỏa Điểu không đề cập tới còn tốt, vừa nói lời nói này, Khương Vân lại là đột nhiên nhớ tới, hung tợn nói: "Nói cho ngươi biết, ngươi nếu là còn dám đi ra ngoài ăn vụng đan dược của người khác, bị người khác tìm tới cửa, ta cũng không quản ngươi nữa!" "Đến lúc đó đừng nói đan dược rồi, ngay cả thú đan cũng không có, mà lại, ta nói không chừng còn sẽ đưa ngươi đến Chuyển Sinh Động, đưa đến trước mặt cây Phù Tang, ta nghĩ bọn hắn hẳn là sẽ rất vui vẻ nhìn thấy ngươi!" Khương Vân mặc dù không sợ phiền phức, nhưng cũng không muốn luôn luôn vì con Hỏa Điểu này thu thập cục diện rối rắm. Hỏa Điểu cũng gấp nói: "Tiểu tử, ngươi còn có muốn biết địa điểm rơi xuống của mưa hỏa cầu hay không!" "Không nghĩ nữa! Chúng ta mỗi người một ngả!" $R¤ chính %% bản E đầu r phát》 Khương Vân vừa nói lời này, Hỏa Điểu nhất thời không dám nói chuyện. Nếu như đổi lại trước đây, nó khẳng định sẽ trực tiếp rời đi, nhưng ở chung với Khương Vân thời gian hơn một năm ngắn ngủi, nó đã ăn mấy ngàn viên thú đan, miệng đều bị ăn nghiện rồi, bây giờ bảo nó đi, nó làm sao bỏ được đi. Khương Vân bị Hỏa Điểu làm cho cũng không có tâm tình đi ra ngoài dạo chơi nữa, rõ ràng liền ở lại trong Lưu gia, đóng cửa không ra. Cứ như vậy, khi lại ba ngày trôi qua, ở ngoài viện lại lần nữa truyền đến thanh âm lo lắng của Lưu Bằng: "Cổ tiền bối, ngài mau theo ta đi, người của Kiều gia lại tới rồi!"