Hàn Viễn nói tiếp: “Một tu sĩ tập vực như hắn, vậy mà có thể ngưng tụ ra mười hai loại không tướng, chuyện này thật sự là không thể tưởng tượng.” Thiên Khải lão nhân hơi trầm ngâm nói: “Sở dĩ nói chư thiên tập vực cổ quái, chính là bởi vì ta nhìn không thấu tình hình của toàn bộ chư thiên tập vực.” “Sự cổ quái này, có lẽ có liên quan đến hắn, nhưng cũng có lẽ không liên quan.” “Như vậy đi, đợi vài ngày, ta sẽ suy tính một lần nữa, xem thử có thể có chút thu hoạch hay không.” Tiếp theo, sau khi hai người hàn huyên vài câu, Hàn Viễn liền cáo từ rời khỏi. Mà Thiên Khải lão nhân thì ngẩng đầu nhìn bầu trời, tự lẩm bẩm nói: “Mười hai loại không tướng, ở tập vực đích xác khó gặp, người này, có thể hay không có quan hệ gì với nhân quả?” “Nhân quả a nhân quả, nhiều năm như vậy không có tin tức của ngươi, ngươi sẽ không phải là đã trở về rồi chứ?” “Xem ra, ta phải nắm chặt thời gian, tiến về chư thiên tập vực một chuyến.” —— Ngay lúc này, bên trong chư thiên tập vực, tất cả tu sĩ vẫn giữ trạng thái trợn mắt há hốc mồm, nhìn hình người do hồn lực của Khương Vân biến thành. Bọn hắn trừ kinh ngạc vì còn có tu sĩ khác giấu ở trong bóng tối, mà nhóm người mình thủy chung chưa từng phát hiện ra, càng là kinh ngạc vì không tướng của Khương Vân, vậy mà không phải mười một, mà là mười hai! Chỉ có Cơ Không Phàm lòng dạ biết rõ, hồn của Khương Vân, đã sớm thôn phệ dung hợp hết thánh vật của Hồn tộc, một trong Cửu tộc, Vô Định Hồn Hỏa. Ngay cả Hoang chi lực, Luân Hồi chi lực Khương Vân đều có thể ngưng tụ thành không tướng, vậy thì muốn ngưng tụ thành Hồn chi không tướng, tự nhiên cũng không phải là chuyện gì không thể tưởng tượng. Khương Vân vốn không chuẩn bị bộc lộ ra Hồn chi không tướng. Đây cũng là thói quen của hắn gây ra. Không phải đến lúc vạn bất đắc dĩ, hắn đều sẽ không bày ra toàn bộ thực lực của mình, phải vì chính mình lưu lại một chút con bài chưa lật. Hồn chi không tướng, chẳng những có thể khiến hồn của Khương Vân càng thêm mạnh mẽ, mà còn chỉ cần hồn bất diệt, cho dù nhục thân biến mất, vậy thì Khương Vân cũng sẽ không chết, cho nên Khương Vân tận lực ẩn giấu nó. Chỉ là, khi hắn nhìn thấy Tuần Thiên sứ giả vì bảo vệ chính mình, đứng ra, tiếp nhận một kích đánh lén chính mình kia, hắn vì tìm tới người đánh lén, lúc này mới không đoái không đoái vận dụng Hồn chi không tướng. Giờ phút này, hồn lực của hắn đã lui về trong bản tôn, nhìn về phía Tuần Thiên sứ giả. Xem xét một cái, tâm của Khương Vân, nhất thời chìm xuống. Bởi vì, trên khuôn mặt của Tuần Thiên sứ giả, đã bị vô số đường ngấn màu đen dày đặc, thậm chí ngay cả trong hai mắt cũng là. Trên người hắn, càng là đã phát tán ra tử khí nồng đậm. Thân là Luyện Dược sư Khương Vân, không thể nào nhìn không ra, Tuần Thiên sứ giả, đây rõ ràng là trúng độc, hơn nữa độc tính rất lớn. “Kiên trì!” Khương Vân lên tiếng nói chuyện đồng thời, đã đem Mộc chi lực của mình, cuồn cuộn không ngừng thâu nhập vào trong thân thể của Tuần Thiên sứ giả, muốn trung hòa tử khí của hắn, để hắn sống sót. Bất quá, Tuần Thiên sứ giả lại cười nói: “Không cần phí khí lực rồi, bây giờ, ai cũng cứu không được ta rồi.” “Sẽ không!” Khương Vân một bên dùng thần thức tử tế phân tích độc trong thân thể của Tuần Thiên, một bên an ủi hắn nói: “Thương thế của ngươi không nặng, chỉ là trúng độc mà thôi.” “Vạn sự vạn vật, tương sinh tương khắc, tất nhiên là độc, thì tất nhiên có biện pháp giải.” “Trong thiên hạ này, cho dù là tập vực khác, cũng không tồn tại độc vô giải.” “Huống chi, thực lực của ngươi mạnh như vậy, ít một điểm độc, khẳng định độc không chết ngươi.” Mặc dù Khương Vân nói như vậy, thế nhưng thuận theo Mộc chi lực dũng mãnh tràn vào trong thân thể của Tuần Thiên sứ giả, tâm của Khương Vân lại một chút ít chìm đến đáy cốc. Bởi vì hắn có thể rõ ràng cảm giác được, Mộc chi lực của mình, căn bản đều không cách nào duy trì, trong nháy mắt sẽ bị tử khí thôn phệ hết. Còn như độc kia, trúng độc đã không chỉ là nhục thân của Tuần Thiên sứ giả, ngay cả hồn của hắn, bây giờ cũng giống như tình huống thân thể của hắn, dày đặc vô số đạo đường ngấn màu đen. Độc nhập hồn, khác biệt với hồn bị thương. Dưới hồn bị thương, ít nhất hồn sẽ không lập tức tiêu tán, nhưng trong hồn có độc, hơn nữa còn là độc dược cực kỳ hung mãnh, vậy thì trừ phi là lập tức làm giải dược, nếu không, căn bản không được bao lâu thời gian. Mà độc này, Khương Vân cũng là chưa từng thấy qua, hoàn toàn nhìn không ra nó đến cùng là do cái gì cấu thành. Đối với cái này, Khương Vân không ngoài ý muốn
Hắn đã đoán ra người xuất thủ đánh lén là đến từ Thiên Cương đệ nhất vực. Mà làm tập vực cuối cùng chiến thắng trong cuộc chiến vực lần trước, nội tình của Thiên Cương đệ nhất vực sâu bao nhiêu, thực lực mạnh bao nhiêu, căn bản không phải mình có thể tưởng tượng. Lần này, đối phương rõ ràng là vì giết mình, cho nên khi xuất thủ, tất nhiên liền muốn một kích tất sát, vậy thì độc chuẩn bị này, tuyệt đối không phải là độc bình thường. Tuần Thiên sứ giả nói tiếp: “Dù sao thọ nguyên của ta vốn đã không nhiều lắm rồi, bây giờ, bất quá chính là đem thời gian kết thúc sinh mệnh, trước thời hạn một điểm mà thôi.” “Ngươi bây giờ không cần phải để ý đến ta, trước nắm chặt ổn định cảnh giới, tốt tốt bước vào Huyền Không cảnh!” Lúc này, trong giới phùng, đã có các loại lực lượng, hướng về không tướng của Khương Vân vẫn sừng sững ở đó hội tụ mà đi. Mặc dù trước đó khi Khương Vân độ kiếp, thiên kiếp là lấy gần như phương thức vô lại, dốc hết sức ngăn cản lấy Khương Vân, nhưng bây giờ Khương Vân đã thành công độ qua thiên kiếp, nó ngược lại là không có tiếp tục vô lại đi xuống. Mà là dựa theo chương trình bình thường, bắt đầu bổ sung không tướng cho Khương Vân. Quá trình này, Khương Vân phải đi tốt tốt hiểu được, nhất là số lượng không tướng của hắn nhiều đến mười hai loại. Chẳng những có thể khiến hắn có thể càng thêm thành thạo khống chế những lực lượng này, mà còn đối với con đường tu hành tiếp theo của hắn, cũng sẽ có rất lớn trợ giúp. Chỉ là, Khương Vân bây giờ, làm gì còn có tâm tư đi cân nhắc những thứ này, hắn bây giờ, ý nghĩ duy nhất, chính là cứu sống Tuần Thiên sứ giả! Mặc dù ở ban đầu, hắn đối với Tuần Thiên sứ giả, bởi vì một chút cách nhìn chủ quan, mang theo chút ít địch ý. Thế nhưng kể từ khi biết được những chuyện Tuần Thiên sứ giả làm vì chư thiên tập vực, cùng với sự kiên trì và mộng tưởng của Tuần Thiên sứ giả, đối với tất cả Tuần Thiên sứ giả, hắn đều tràn đầy kính ý. Khương Vân canh giữ, chỉ là người mà chính hắn để ý, chỉ là tiểu gia của chính hắn. Mà Tuần Thiên sứ giả canh giữ, lại là tất cả sinh linh của chư thiên tập vực, là chân chính đại gia. Đổi thành Khương Vân đảm nhiệm Tuần Thiên sứ giả, hắn tuyệt đối không thể nào làm được như Tuần Thiên sứ giả như vậy. Sau này, Tuần Thiên sứ giả đối với Khương Vân, cũng là cực kỳ chiếu cố. Có vài lần, đối mặt với Tuần Thiên sứ giả, Khương Vân đều có thể cảm giác được sự vui mừng và hiền lành mà từng cảm nhận được trên người ông nội và sư phụ. Cứ phảng phất, Tuần Thiên sứ giả là một vị trưởng bối nào đó của chính mình như. Càng không cần phải nói, lần này, sở dĩ Tuần Thiên sứ giả sẽ lâm vào cảnh sắp chết, là vì cứu Khương Vân. Nếu như không có sự xuất hiện đột nhiên của Tuần Thiên sứ giả, vậy thì người chết, khẳng định sẽ là Khương Vân rồi. “Trường Sinh!” Khương Vân trong miệng đột nhiên phun ra hai chữ, một cái hoàng tuyền nhất thời từ mi tâm của hắn xuất hiện, hướng về Tuần Thiên sứ giả xoay quanh mà đi. Nếu như để thời gian chảy ngược, vậy thì phải biết có thể cứu sống Tuần Thiên sứ giả. Thế nhưng, khi hoàng tuyền quấn lấy thân thể của Tuần Thiên sứ giả xoay một vòng, vậy mà không có xuất hiện bất kỳ dị tượng nào. Trường Sinh chi thuật vô cùng hữu hiệu, lần này, mất hiệu lực. “Không có khả năng!” Khương Vân sửng sốt, hoàn toàn không tin, Trường Sinh chi thuật của mình, vậy mà không thể nào làm được để thời gian chảy ngược. Ngược lại là Tuần Thiên sứ giả giải thích nói: “Chỉ sợ là bởi vì, tốc độ chảy thời gian của hai đại tập vực khác biệt.” “Cái hắc mộc trượng kia vừa mới, nó tất nhiên là đồ vật của Thiên Cương đệ nhất vực, trên người của nó ẩn chứa là thời gian của tập vực bọn chúng.” “Bởi vậy, Trường Sinh chi thuật chảy ngược thời gian này của ngươi, đối với nó phải biết là không có hiệu quả.” Đối với thời gian chi lực, Khương Vân mặc dù nắm giữ, nhưng chỉ là mò tới da lông mà thôi, căn bản không thể nói là tinh thông, cho nên hắn không có ngưng tụ ra thời gian không tướng. Tuần Thiên sứ giả nói, hắn cũng có thể đại khái minh bạch, nếu muốn để Tuần Thiên khôi phục đến thời gian trước khi chưa trúng độc, chẳng những liên quan đến cái hắc mộc trượng kia, mà còn liên quan đến người đánh lén vừa mới, liên quan đến vấn đề không gian. Mà người kia đã rời khỏi chư thiên tập vực. Trừ phi mình có thể khiến thời gian của chư thiên tập vực và Thiên Cương đệ nhất vực, đồng thời phát sinh chảy ngược, mới có thể cứu Tuần Thiên. Nhưng mình, căn bản không thể nào làm được! Trường Sinh chi thuật vô hiệu, Khương Vân chỉ có thể bỏ cuộc. Hơi trầm ngâm một cái, hắn bỗng dưng ngẩng đầu, nhìn về phía bốn phương tám hướng, tất cả tu sĩ đang nhìn mình, tiếng lớn nói: “Tu sĩ hiểu y thuật, hiểu độc, toàn bộ lại đây!” “Nghe cho kỹ, mặc kệ các ngươi là đến từ tập vực nào, chỉ cần các ngươi có thể cứu sống Tuần Thiên, ta liền tha cho tập vực của các ngươi, để các ngươi bình an rời khỏi!”