Khoảng cách ngàn dặm, đối với Mộc Lạc và hai vị lão già mà nói, trong nháy mắt đã đến. Mà khi bọn hắn còn đang ở trên không, chưa kịp hạ xuống, đã bất ngờ phát hiện, trong khu rừng vô biên vô tận nơi Linh Thụ tọa lạc, vậy mà lại bị Mộc chi lực nồng đậm hoàn toàn bao phủ. Sinh cơ tràn đầy, có thể nói là khủng bố, khiến cho tất cả cây cối trong rừng, so với lúc bọn hắn rời đi, đều có sự sinh trưởng ở các mức độ khác nhau, xanh tươi um tùm. Đến nỗi ngay cả thần thức của Mộc Lạc và những người khác cũng căn bản không thể tiến vào rừng rậm. Sự biến hóa quỷ dị như vậy, khiến ba người không khỏi nhìn nhau, không hiểu trong hơn nửa năm nay, rốt cuộc nơi đây đã xảy ra chuyện gì. May mắn là bọn hắn biết rõ vị trí cụ thể của Linh Thụ, cho nên cũng không bị Mộc chi lực ảnh hưởng, trong khoảnh khắc đã tìm được địa phương, từ trên không rơi xuống bên cạnh Linh Thụ. Ngay khi bọn hắn vừa định lên tiếng hỏi Mộc Chính Quân và một vị lão già khác rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thì lại phát hiện hai người này căn bản không hề ngó ngàng tới sự đến của nhóm người mình, chỉ trừng lớn mắt, nhìn về phía Linh Thụ. Ba người cũng vội vàng nhìn theo, xem xét một chút, bọn hắn nhất thời cũng trừng lớn mắt, há to miệng, không thể khép lại được nữa. Bởi vì, bọn hắn nhìn thấy, Khương Vân vẫn đứng bên cạnh Linh Thụ, vẫn bảo trì lấy tư thế như hơn nửa năm trước khi bọn hắn rời đi, không có một chút biến hóa nào. Chỉ bất quá, ngay lúc này, trên đỉnh đầu Khương Vân, lại xuất hiện một con đường lớn màu đen rộng rãi vô cùng. Đường lớn không có điểm cuối, kéo dài về phía hư vô. Trên đường lớn lại quấn lấy từng tia lửa, hai bên cây cối càng có từng cây từng cây Linh Thụ của Mộc gia mình… Tự nhiên, bọn hắn đều biết rõ, đây chính là hình dáng ban đầu của Đại Đế chi lộ! Kỳ thật, điều này cũng không đủ để khiến bọn hắn quá mức kinh ngạc, điều chân chính khiến bọn hắn kinh ngạc, vẫn là ba loại ý cảnh ẩn chứa trên con đường Đại Đế này! Hỏa, Thổ, Mộc! Trên đế lộ, ẩn chứa ba loại ý cảnh, đừng nói là thấy, liền xem như để bọn hắn suy nghĩ, bọn hắn cũng căn bản không dám nghĩ. Thế nhưng bây giờ, bọn hắn lại tận mắt nhìn thấy! Mà người chấn kinh nhất, vẫn là Mộc Chính Quân! Bởi vì hơn nửa năm trước, hắn mới tận mắt nhìn thấy hình dáng ban đầu của Đại Đế chi lộ của Khương Vân, trên đó chỉ có hai loại ý cảnh. Thế nhưng bây giờ, lại lần nữa nhìn thấy, mà còn nhiều ra một loại ý cảnh. Bất quá, hắn ngược lại là so với Mộc Lạc đám người phải rõ ràng hơn, sở dĩ Khương Vân lại nhiều ra một loại ý cảnh, chính là nghiệm chứng lời nói mà mình đã từng nói với Khương Vân khi ấy. Nếu như Khương Vân uống vào một đoạn rễ Linh Thụ, có lẽ có khả năng cảm ngộ ra Mộc chi ý cảnh. Khi ấy đó chẳng qua là tưởng tượng của hắn, mà hắn cũng căn bản nghĩ không ra, ngắn ngủi hơn nửa năm thời gian, lời nói của mình, vậy mà liền đã trở thành sự thật! Điều này tự nhiên là bởi vì, Linh Thụ của gia tộc mình, đã cho Khương Vân quá nhiều rễ cây. Sau hồi lâu an tĩnh, Mộc Lạc đột nhiên lên tiếng nói: “Hậu nhân của Mộc Trần Tử và Mộc Chính Long, bây giờ ở đâu?” Mộc Chính Quân hơi ngẩn ra, không hiểu tộc trưởng tại sao vào lúc này lại nhắc đến hậu nhân của hai vị tộc lão đã chết đi. Thế nhưng trong ba vị lão già, lại đã có một người đứng thẳng người lên nói: “Ta biết, ta đi, một người cũng không lưu!” Giọng nói vừa dứt, thân hình lão già đã bay vút lên không. Mà Mộc Lạc nhìn thân ảnh lão già đi xa, lại lần nữa lên tiếng nói: “Toàn bộ phế bỏ tu vi, chặt đứt duyên pháp, trục xuất Mộc gia, tùy ý bọn hắn tự sinh tự diệt, lưu bọn hắn một mạng đi!” Nghe lời nói này, lão già đi xa kia gật gật đầu, thân hình biến mất. Mà thân thể Mộc Chính Quân kìm lòng không được có chút run rẩy, ánh mắt lộ ra vẻ thất kinh, cuối cùng đã hiểu ý của tộc trưởng. Mà lúc này, ánh mắt Mộc Lạc cũng vừa lúc rơi vào trên người hắn, mặt mang nụ cười nói: “Chính Quân, từ bây giờ bắt đầu, ngươi chính là đại tộc lão của Mộc gia ta, Mộc Mệnh, là tộc tử của Mộc gia ta!” “Ngươi muốn phụ trách sự việc gì cũng có thể, không nghĩ thì cũng không sao.” “Nếu như ngươi không muốn ở tại chủ nhà, muốn đi đâu thì đi đó.” “Nếu như muốn ở tại chủ nhà, vậy tất cả địa phương của chủ nhà, tùy ngươi chọn một chỗ.” “Đúng rồi, con trai con dâu của ngươi, rời nhà đã rất lâu rồi đi.” “Vài ngày này ta sẽ cho người đi nghe ngóng hạ lạc của bọn hắn, tiếp bọn hắn trở về, để gia đình các ngươi đoàn viên, cũng đừng lại đi ra ngoài chạy nữa
” “Nếu như Đông Phương có thể trị tốt Mộc Mệnh, kia dĩ nhiên tốt nhất, nếu như hắn thất bại, vậy toàn bộ Mộc gia sẽ tiếp tục tìm kiếm biện pháp trị tốt Mộc Mệnh.” “Cho dù tìm không được, ta cũng sẽ tận khả năng bảo chứng Mộc Mệnh cả đời bình an.” “Thân phận tộc tử của hắn, không ai có thể lay động, cho dù hậu nhân của ta cũng không được!” Nghe mỗi một câu nói, mỗi một chữ mà tộc trưởng nói, tâm tạng của Mộc Chính Quân đều đã tăng nhanh kích động, đến nỗi hắn căn bản ngay cả thanh âm cũng không thể nói ra, chỉ có thể yên lặng gật gật đầu. Hắn lòng dạ biết rõ, sau khi kiến thức được Đại Đế chi lộ ẩn chứa ba loại ý cảnh này của Khương Vân, tộc trưởng đã triệt để trở nên thái độ đối đãi Khương Vân. Trước đó, tộc trưởng đối với Khương Vân, nhìn qua là các loại hòa khí, nhưng thủy chung vẫn có một tia khúc mắc, một tia bất mãn. Dù sao Khương Vân đã giết Mộc Trần Tử. Thế nhưng bây giờ, tộc trưởng không những muốn tận hết khả năng đi hóa giải mất tia khúc mắc giữa mình và Khương Vân, mà còn muốn lôi kéo Khương Vân, cùng Khương Vân trở thành bằng hữu. Bởi vậy, tộc trưởng không tiếc muốn phế bỏ toàn bộ tu vi của hậu nhân Mộc Chính Long và Mộc Trần Tử, lau đi duyên pháp, khiến bọn hắn vĩnh viễn không có khả năng lại đi tìm Khương Vân gây phiền phức, thay Khương Vân diệt cỏ tận gốc. Một phương diện khác, tộc trưởng để chính mình trở thành đại tộc lão, để Mộc Mệnh gần như là phế nhân đi trở thành Mộc gia tộc tử, để con trai con dâu của mình trở về, cả nhà đoàn viên. Tất cả những điều này, chính là bởi vì, Khương Vân là sư phụ của Mộc Mệnh, Khương Vân đã sinh ra ba loại Đại Đế ý cảnh. Mặc dù trong lòng Mộc Chính Quân, nhất thời căn bản đều không thể tiếp thu sự chuyển biến như vậy của tộc trưởng, thế nhưng hắn cũng hiểu, thật sự không phải tộc trưởng xu nịnh, mà là mỗi một thượng vị giả đều sẽ làm như vậy. Một tu sĩ tuổi còn nhỏ, đã sinh ra hình dáng ban đầu của Đại Đế chi lộ ẩn chứa ba loại ý cảnh, đáng giá bất kỳ gia tộc nào, dùng bất kỳ phương thức nào đi lôi kéo. Huống chi, trong đó một loại ý cảnh trên đế lộ của Khương Vân, vẫn là nguồn gốc từ Linh Thụ của Mộc gia. Tính toán như vậy, quan hệ giữa Mộc gia và Khương Vân, thật sự đã là cực kỳ gần gũi rồi. Ánh mắt Mộc Lạc dời đi từ trên người Mộc Chính Quân, cũng không nhìn về phía Khương Vân, mà là nhìn về phía Linh Thụ, lên tiếng nói: “Linh Thụ, ý của ngài chúng ta đã hiểu.” “Người có thể được ngài tán thành, tự nhiên cũng sẽ được Mộc gia chúng ta tán thành!” Sự tán thành của Linh Thụ đối với Khương Vân, không chỉ là đồng ý cho Khương Vân vô số rễ cây, để Khương Vân đi cảm ngộ Mộc chi ý cảnh, mà còn trong quá trình Khương Vân cảm ngộ, còn tự mình hộ pháp cho hắn, ngăn cản Mộc Lạc đám người tới gần. Nhất là bây giờ, Đại Đế chi lộ của Khương Vân xuất hiện, Linh Thụ càng là phóng thích Mộc chi lực cường đại, khuếch tán trong cả khu rừng, phòng ngừa có người phát hiện, hộ pháp cho Khương Vân. Loại đãi ngộ này, cho dù là Mộc gia tộc nhân, cũng chưa từng hưởng thụ qua. Linh Thụ giống như là nghe hiểu lời nói của Mộc Lạc, cả cây vương miện nhẹ nhàng lung lay một cái, xem như hưởng ứng. Mà điều này cũng khiến quang mang trong mắt Mộc Lạc càng sáng hơn, đối diện Mộc Chính Quân nói: “Chính Quân, ngươi cứ ở đây canh giữ Đông Phương, ta và hai vị lão già, đi bốn phía hộ pháp cho hắn.” Nói xong về sau, thân hình Mộc Lạc và hai vị lão già đã cùng nhau bay vút lên không, xông về phía ba phương hướng khác nhau, chỉ để lại Mộc Chính Quân một người. Mộc Chính Quân nhìn Khương Vân, trên khuôn mặt lộ ra một vệt nụ cười phức tạp. Chính mình là người đầu tiên phát hiện Khương Vân, mà ý nghĩ ban đầu của mình, chính là đối với Khương Vân không hỏi không han, tùy ý hắn tự sinh tự diệt. Thế nhưng Mộc Mệnh lại kiên trì muốn cứu Khương Vân, thế là lúc này mới có liên tiếp những sự tình xảy ra tiếp theo. Có thể nói, sự xuất hiện của Khương Vân, đã trở nên vận mệnh của Mộc Mệnh và gia đình mình. Thậm chí, cũng có thể là đã trở nên vận mệnh của cả Mộc gia! Mộc Chính Quân thì thào nói: “Mộc Mệnh cả đời này may mắn nhất, không phải hắn sinh ra khi đó chính là thiên tài, mà là có ngươi một vị sư phụ tốt như vậy!” “Có lẽ, một ngày kia, ngươi thật có thể trở thành Ngũ Hành Đại Đế!” Ngay khi giọng Mộc Chính Quân vừa dứt, Khương Vân đã đứng thẳng hơn nửa năm, không có một chút động tĩnh nào, cuối cùng thong thả mở bừng mắt!