Đạo Giới Thiên Hạ Convert

Chương 3678:  Giết thì cứ giết (sửa)



Cùng lúc thanh âm này vang lên, một bóng người đã xuất hiện trước mặt đại hán và nữ tử kia. Ngay sau đó, lại một tiếng “ầm” vang lên. Một chưởng này của Thiên Như Khí, thật sự đã đánh trúng bóng người đột nhiên xuất hiện kia. Một chưởng toàn lực của tu sĩ Duyên Pháp cảnh, vốn dĩ phải có khí thế hồn hậu, ngay cả đại địa cũng có thể dễ dàng đánh xuyên. Thế nhưng, một chưởng này của Thiên Như Khí hạ xuống, ngoại trừ thanh âm không nhỏ ra, lại ngay cả một tia bụi đất cũng không nổi lên. Ánh mắt mọi người, cũng nhất thời đều tập trung vào bóng người này. Mà còn chưa đợi đại đa số người nhìn rõ diện mạo của bóng người này, liền nghe thấy thanh âm kích động của đại hán đã vang lên: “Khương sư huynh!” Ba chữ này, khiến thân thể của Tiểu Hà khống chế không nổi run rẩy, hai mắt càng trừng lớn đến cực hạn, gắt gao nhìn chằm chằm bóng người kia. Bóng người kia đã quay đầu lại, khẽ mỉm cười nói với đại hán: “Đường sư đệ!” Người xuất hiện, dĩ nhiên chính là Khương Vân! Khương Vân đã mất hai ngày từ khu vực giao giới để đến Đan Hỏa giới. Vừa mới bước vào Đan Hỏa giới, hắn liền nghe thấy lời nói của Thiên Như Khí, nhìn thấy một chưởng mà Thiên Như Khí đánh ra. Mà đại hán dám chống đối Thiên Như Khí, tên là Đường Nghị, là bạn tốt mà Khương Vân quen biết khi mới bái nhập Vấn Đạo tông, cũng là sư đệ của hắn. Mặc dù Khương Vân không biết rốt cuộc ở đây đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng với tính cách hộ đoản của hắn, phát hiện có người muốn giết Đường Nghị, đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Sau khi chào hỏi Đường Nghị, Khương Vân lại cười nói với nữ tử bên cạnh Đường Nghị: “Lư sư muội!” Nữ tử này, tên là Lư Hữu Dung, ủng hữu song thông đạo thể, lại còn bái Bốc Dịch Nan làm sư phụ, tiếp nhận một đôi đạo nhãn của Bốc Dịch Nan, là đạo lữ của Đường Nghị. Lư Hữu Dung cũng thần sắc kích động nói: “Khương sư huynh!” Trước đó nàng còn lo lắng Đường Nghị sẽ gặp nguy hiểm, vốn không muốn Đường Nghị lên tiếng, kết quả không ngăn cản được, nàng cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cùng Đường Nghị gánh vác. Mà bây giờ, nhìn thấy Khương Vân đến, tâm nàng nhất thời liền bỏ xuống. Tiếp đó, Khương Vân lại đi tới trước mặt một nam tử trung niên và lão giả đang đứng cách đó không xa, trực tiếp quỳ xuống nói: “Bái kiến nghĩa phụ, bái kiến Hải tiền bối!” Hai vị này chính là Giới Hải đại yêu Hải Trường Sinh và nghĩa phụ của Khương Vân, Hàn Thế Tôn. Bọn họ cũng đều gia nhập Đan Linh tông. Mặc dù nhìn thấy Khương Vân, khiến bọn họ mừng rỡ không thôi, thế nhưng bọn họ biết bây giờ không phải lúc để ôn chuyện. Hàn Thế Tôn vội vàng đỡ Khương Vân đứng lên nói: “Mau đứng lên, mau đứng lên, cẩn thận!” Ngay lúc này, lại có một cỗ lực lượng cường đại ầm ầm đánh tới Khương Vân. Thiên Như Khí xuất thủ lần nữa! Thiên Như Khí căn bản là không biết Khương Vân là phương nào thần thánh, nhưng hắn thân là tộc nhân của Bát Bộ Thiên, nhìn thấy Khương Vân xuất hiện sau đó, chẳng những tiếp nhận một chưởng của mình, mà lại còn hoàn toàn không thèm để ý sự tồn tại của mình, điều này khiến hắn làm sao có thể chịu đựng được. Khương Vân lại đầu cũng không quay lại, thân thể cũng còn chưa đứng lên, chỉ là thuận tay vồ một cái về phía sau. Một trảo hạ xuống, chẳng những lực lượng một chưởng này của Thiên Như Khí, lại lần nữa tiêu trừ vào vô hình, mà Thiên Như Khí mình càng cảm giác được có một bàn tay vô hình, nắm lấy cổ của mình, hung hăng kéo mình xuống dưới. Một tiếng “ầm”, Thiên Như Khí rõ ràng là đầu dưới chân trên, đầu trực tiếp đánh vào trên mặt đất, cả người giống như cây cối, bị trồng vào trong đất. Một màn này, khiến toàn bộ Đan Linh tông đều lâm vào tĩnh mịch. Tất cả mọi người, bao gồm cả Hải Trường Sinh và Hàn Thế Tôn, đều ngốc như gà gỗ, ngây người tại chỗ. Mặc dù bọn họ đều biết rõ thực lực của Khương Vân cường đại, thỉnh thoảng hay làm ra những chuyện kinh người, nhưng thông tin của bọn họ thật sự là có chút bế tắc. Ngoại trừ biết Khương Vân bị mười ba vị Đại Thiên Tôn liên thủ thông缉 ra, về sự tình khác của Khương Vân, bọn họ không biết một chút nào. Bởi vậy, bọn họ cũng không nghĩ đến, Khương Vân bây giờ, vậy mà cường hãn đến trình độ này. Thuận tay một trảo, liền khiến tu sĩ Duyên Pháp cảnh cũng không có lực hoàn thủ
Người chấn kinh nhất, phải kể đến Ngu Cơ! Nàng khi biết Bát Bộ Thiên muốn phái người đến mang Tiểu Hà đi, liền nghĩ nếu Khương Vân có thể đến thì tốt rồi. Bây giờ, Khương Vân chẳng những thật sự xuất hiện, mà lại sau khi xuất hiện, liền mang đến cho nàng xung kích cực lớn. Mà ngoại trừ chấn kinh với thực lực của Khương Vân ra, nàng càng chấn kinh chính là thái độ cường thế mà Khương Vân biểu hiện ra. Nàng tin tưởng, Khương Vân khẳng định đã nhận ra, Thiên Như Khí là người của Bát Bộ Thiên. Chỉ là, nơi này còn không phải thế Linh Cổ vực. Trong Linh Cổ vực, đối với tu sĩ hạ vực không có bất kỳ trói buộc nào. Mà trong Chư Thiên Tập Vực, đừng nói mình, liền xem như Linh Lung các phía sau mình, cũng không dám dễ dàng động đến người của Bát Bộ Thiên. Nhưng dù cho như thế, Khương Vân cũng không thèm quan tâm, vẫn cứ xuất thủ với Thiên Như Khí. Điều này khiến nàng không khỏi nheo mắt lại, suy nghĩ Khương Vân có phải là trong những năm này đã có kỳ ngộ gì, hoặc là tìm được chỗ dựa nào đó. Chuyện Khương Vân tham gia Chư Thiên thí luyện, bị Nhân Quả lão nhân mang đi, cho tới bây giờ, còn chưa lưu truyền ra, cho nên bất kể là Ngu Cơ, hay Thiên Như Khí đám người đều không biết. “Ai cho ngươi đi!” Đột nhiên, Khương Vân lạnh lùng lên tiếng, đưa tay vồ một cái. Liền thấy lại có một bóng người từ trên không trung nặng nề ngã xuống, giống như Thiên Như Khí, đầu dưới chân trên bị trồng trên mặt đất. Người này, dĩ nhiên chính là điện chủ Tự Tại điện Phương Hàn. Nhìn thấy Khương Vân hai lần xuất thủ, hắn làm sao có thể không biết mình không phải đối thủ của Khương Vân, cho nên căn bản là không dám tiếp tục lưu lại nơi này, muốn vội vã chạy trốn. Chỉ tiếc, Khương Vân làm sao có thể thả hắn rời đi. Mãi đến lúc này, ánh mắt của Khương Vân mới nhìn về phía Tiểu Hà, trên khuôn mặt lộ ra một vệt nụ cười nói: “Tiểu Hà, rất lâu không gặp!” Một câu chào hỏi đơn giản này của Khương Vân, nhất thời khiến trong mắt Tiểu Hà nổi lên hơi nước. Nhưng nàng lại không dám cùng Khương Vân đối mặt, cho nên lựa chọn trực tiếp chui vào trong lòng Ngu Cơ. Vốn dĩ sự đến của Thiên Như Khí, khiến nàng đều đã nhận mệnh. Nhưng không nghĩ đến, vào lúc mình vô trợ nhất, Khương Vân vậy mà lại một lần nữa kịp thời xuất hiện, cứu mình. Khương Vân cũng không nói thêm gì nữa, mà là chuyển ánh mắt nhìn về phía Ngu Cơ nói: “Ngu tông chủ, xin hỏi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Ngu Cơ cũng bình tĩnh trở lại, đối với tất cả đệ tử Đan Linh tông rung rung tay nói: “Tất cả lui ra đi!” Mặc dù đệ tử Đan Linh tông đều hết sức tò mò, thế nhưng cũng biết lời mà tông chủ sắp nói tiếp theo, nhóm người mình không có tư cách nghe, cho nên chỉ có thể tản ra. Đợi đến khi đệ tử đều rời đi sau đó, Ngu Cơ duỗi ngón tay chỉ vào Thiên Như Khí và Phương Hàn nói: “Bọn họ làm sao bây giờ?” Khương Vân nhàn nhạt nói: “Không sao, bọn họ bằng đã là người chết rồi!” Lời nói của Khương Vân khiến Ngu Cơ trong lòng rét một cái, nhưng cũng không còn dám nói thêm gì nữa, kéo lấy Tiểu Hà đi tới trước mặt Khương Vân, đem sự tình Bát Bộ Thiên yêu cầu Tiểu Hà tỉ mỉ nói ra. Ngu Cơ nói: “Lai lịch của Bát Bộ Thiên, ngươi hẳn cũng rõ ràng, hôm nay ngươi đánh Thiên Như Khí này, bọn họ khẳng định sẽ không bỏ qua, nhưng vẫn còn khả năng hòa giải, cho nên trước tiên hãy thả bọn họ…” Không đợi Ngu Cơ nói xong, Khương Vân lại đột nhiên giơ tay lên, hướng về phía Thiên Như Khí và Phương Hàn hai người hư không nắm chặt. Liền nghe thấy hai tiếng “phụt phụt” truyền đến, Thiên Như Khí và Phương Hàn hai người, trực tiếp khí tuyệt bỏ mình! Ngu Cơ đột nhiên trừng lớn mắt, chỉ vào hai cái thi thể đã mềm mại đổ gục, mở to ra miệng, lại ngay cả một chữ cũng không nói ra được. Nàng vốn dĩ còn nghĩ Khương Vân sẽ thả Thiên Như Khí hai người, nhưng Khương Vân vậy mà nhanh nhẹn giết chết hai người. Cứ như vậy, Bát Bộ Thiên tất nhiên sẽ tức giận, khẳng định sẽ phái người đến tiến đánh Khương Vân. Mà Đan Linh tông mình tự nhiên cũng không có khả năng không đếm xỉa đến, đồng dạng sẽ nghênh đón tai họa ngập đầu! Thế nhưng Khương Vân lại không thèm để ý chút nào khẽ mỉm cười nói: “Ngu tông chủ, hai người này, giết thì cứ giết, không cần để ý.” “Đúng rồi, ta chuẩn bị ở quý tông thao nhiễu một đoạn thời gian, không biết, có thể hay không?” Ngay lúc Khương Vân hỏi Ngu Cơ lời nói này, trong Bát Bộ Thiên, mệnh thạch thuộc về Thiên Như Khí đã bể nát. Điều này khiến tộc nhân trông coi mệnh thạch nhất thời sắc mặt đại biến, vội vàng cầm lấy mệnh thạch vỡ vụn đi diện kiến Thiên bộ chi chủ! Nhìn mệnh thạch, trong mắt Thiên bộ chi chủ nhất thời lộ ra hàn mang nói: “Bây giờ có phải là tất cả mọi người đều nhận vi Bát Bộ Thiên ta dễ bắt nạt rồi không?” “Tìm một tên tộc nhân Phá Pháp cảnh, đi một chuyến Đan Linh tông, ngoại trừ Ngu Cơ và Tiểu Hà ra, một người sống cũng không cho phép lưu lại!”