Đầm Lầy Hoa Hồng

Chương 11



Đêm đó trời bất ngờ đổ mưa.

Bà nội lo lắng hỏi: “Bố cháu có mang ô không?”



Bố tôi sang làng bên ăn cơm, chẳng mang gì theo.



Tôi mặc áo mưa, mang ủng, cầm theo ô: “Cháu đi đón bố.”



Vừa dứt lời, thì đã nghe giọng bố tôi vang lên: “Không cần đón, bố về rồi.”



Cửa bật mở, hai bóng người bước vào.



Một là bố tôi, còn người kia chính là Hứa Dực.



Bố tôi vừa vào cửa vừa phủi mưa trên người, vừa nói:



“Trời mưa to quá, nếu không gặp được tiểu Hứa dọc đường thì chắc giờ này bố còn chưa về được.”



Nói rồi, bố quay sang bảo tôi:



“A Hỉ, con dọn phòng bên cạnh phòng con đi, để tiểu Hứa ở tạm một đêm.”



Tôi đứng yên không nhúc nhích.



Bố lại giục:



“A Hỉ, con ngẩn ra làm gì thế.”

Hạt Dẻ Rang Đường



Tôi mím môi, quay người lên lầu.



Trên lầu có hai phòng, tôi ở một phòng, còn phòng kia đã để trống nhiều năm, tôi dùng làm thư phòng.



Tôi lục trong tủ lấy chăn gối sạch trải ra, rồi trở về phòng mình, leo lên giường, tắt đèn.



Không biết đã qua bao lâu, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, càng lúc càng gần, cuối cùng dừng lại ngay trước cửa phòng tôi.



Giây tiếp theo, tay nắm cửa bị xoay. Tôi giật mình ngồi dậy, bật đèn.



Có lẽ người ngoài cửa thấy ánh sáng nên buông tay nắm cửa ra.



Nhưng mãi vẫn không nghe thấy tiếng bước chân rời đi.



Đêm ở làng quê yên tĩnh, không có xe cộ ồn ào, chỉ có tiếng ếch kêu ngoài bờ ruộng.



Mưa rơi lộp bộp trên khung kính cửa sổ, khiến lòng người thêm nặng nề.



Tôi dứt khoát nằm xuống, tắt đèn lần nữa.



Thế nhưng, rất lâu rất lâu sau, ngoài cửa vẫn không hề có động tĩnh.



Tôi bật dậy, nhìn chằm chằm cánh cửa phòng khép chặt, do dự hồi lâu rồi đi chân trần đến sau cửa.



Khoảnh khắc tôi mở cửa ra, một bóng đen lập tức chen vào.



Anh ép tôi vào góc tường.



Dưới ánh sáng yếu ớt ngoài cửa sổ hắt vào, tôi thấy đôi mắt đen láy của Hứa Dực càng thêm sâu thẳm.



Trong đêm tĩnh mịch, tôi thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim mình đập dồn dập.



“Đây là nhà tôi, Hứa Dực, anh đừng quá đáng quá.”



Tôi đẩy anh, nhưng anh đứng im bất động.



“Em mở cửa rồi.” Anh nói, “Thừa nhận đi, trong lòng em có anh.”



Sắc mặt tôi không đổi: “Tôi xuống lầu uống nước.”



“Được, cứ coi là em muốn uống nước, còn anh nhân cơ hội xông vào.”



Giây tiếp theo, tay anh bất ngờ luồn vào vạt áo tôi.



Tôi rùng mình, không thể tin nổi nhìn anh.



Anh cười đầy ác ý, siết chặt thêm:



“A Hỉ, cơ thể em thành thật hơn cái miệng của em nhiều.”



Tôi giơ tay định tát, nhưng bị anh chụp lấy, ép chặt lên tường.



Cằm tôi bị nâng lên, nụ hôn của anh ào ạt trút xuống.



Dù tôi giãy giụa thế nào, anh vẫn khống chế chặt chẽ, khiến tôi không nhúc nhích nổi.



Tôi cắn mạnh vào môi anh, anh đau khẽ rên, nhưng thế công càng dữ dội.



Trong lúc vùng vẫy, tay tôi chạm vào cây gậy gỗ sau cửa. Tôi nắm chặt, dốc sức đập vào đầu anh.



Người đàn ông khẽ kêu một tiếng, rồi đứng yên bất động.



Tôi lập tức đẩy anh ra, lao ra khỏi phòng, một mạch chạy tới phòng bà nội.



Bà nội vẫn chưa ngủ:



“A Hỉ? Muộn thế này có chuyện gì vậy?”



Tôi giả vờ như không có gì, chui vào chăn của bà:



“Tối nay mưa lớn quá, cháu muốn ngủ cùng bà.”



“Con bé này, lớn thế rồi mà còn bám bà.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Tôi ôm chặt cánh tay bà, cố gắng điều hòa nhịp thở:



“Dù lớn thế nào thì cháu vẫn là cháu gái của bà.”



20.



Trên đường làng, tôi vừa đi vừa cố để hơi thở ổn định. Khi đi qua đầu làng có một chiếc xe dừng lại, hạ kính ra thì là Hàn Trầm.



Anh ta nhìn tôi với ánh mắt phức tạp: “Việc em sắp đi nước ngoài, sao không nói cho anh biết?”



“Tôi không cần phải báo cho anh.”



“Đến bạn bè còn không nói một tiếng sao?”



Chưa kịp đáp, một chiếc xe khác tới.



Vừa mở cửa, Đào Nguyệt lao ra như bay, nhào tới trước mặt tôi:



“Khương Hỉ, cô hèn tới vậy sao? Thích cướp chồng người khác à? Toàn chọn đàn ông của người khác. Hết Hứa Dực, rồi Hàn Trầm nữa!”



Tôi kịp né, cô ta lại định xông tới.



Hàn Trầm kịp thời xuống xe kéo cô ta lại.



“Cô làm gì ở đây?” anh ta hỏi.



Đào Nguyệt cười khẩy: “Anh nói anh đi công tác cơ mà? Sang đây công tác để làm gì, làm ăn với ai thế?”



Hàn Trầm mặt tối: “Cô lại gây chuyện gì! Về với tôi!”



“Còn gì nữa? Anh dám làm rồi còn không cho người ta nói à? Anh đến đây chẳng phải để hẹn hò với vợ cũ của anh sao? Tôi sớm đã thấy anh hối hận lấy tôi, không biết là anh hàng đêm ngồi xem ảnh cưới hai người à?”



“Ngày xưa anh bảo Khương Hỉ nhàm chán, chính anh là người bỏ rơi cô ta, giờ lại hối hận?”



Cô ta la lớn kêu gọi mọi người: “Mọi người mau đến xem, người đàn ông này đã ly hôn rồi, giờ lại tìm về vợ cũ, thiên hạ có chuyện nào như thế không?”



Người dân tụ lại ngày càng đông, bàn tán xôn xao.



Đột nhiên có tiếng: “Đây chẳng phải là rể nhà họ Khương sao? Khương Hỉ đã ly hôn với cậu ta rồi à?”



Đào Nguyệt quay sang người đó: “Đúng! Họ không chỉ ly hôn mà anh ta ngày hôm sau đã cưới tôi!”



Những tiếng thở dài, ngạc nhiên vang lên.



Tôi vội giải thích: “Tôi không hàn gắn với anh ta. Bà nội tôi chưa biết chuyện ly hôn, bà nội không được kích động, mong mọi người đừng nói chuyện này trước mặt bà.”



Người làng biết tình trạng bà nội nên gật đầu an ủi: “Yên tâm đi, chuyện này chắc chắn sẽ không để bà ấy biết đâu.”



Rồi Đào Nguyệt cố tình nói: “Ủa chưa báo gia đình biết à? Hay là mụ già kia muốn bắt hai người ngủ chung, hai người vẫn tiếp tục ngủ chung với nhau…”



Tột nhiên một cái tát vang lên.



Tôi đen mặt, vung tay tát lại cô ta mấy cái.



Đào Nguyệt ôm mặt, thở dốc: “Khương Hỉ, sao cô dám!”



Cô ta định lao tới thì Hàn Trầm giữ lại, nhét cô ta vào xe: “Đừng làm xấu mặt ở đây nữa, được không?”



Đào Nguyệt chỉ tay vào tôi: “Nói đi, anh sẽ không quay lại với cô ta chứ!”



Hàn Trầm im lặng.



Cô ta cười lạnh, đóng cửa xe, đạp ga phóng đi.



Nhận ra cô ta định làm gì, tôi mặt tái mét, chạy về nhà.



Trên đường gặp Hứa Dực quay lại, anh ngỡ ngàng một giây rồi chạy theo:

“Xảy ra chuyện gì?”



Chưa kịp trả lời, Hàn Trầm lái xe đến bên chúng tôi: “Lên xe mau!”



Tôi mở cửa, kéo Hứa Dực cùng ngồi vào.



Tôi kể nhanh chuyện vừa xảy ra ở đầu làng, Hứa Dực nhìn Hàn Trầm với ánh mắt băng giá: “Hàn tổng, nếu cậu còn không giải quyết được mâu thuẫn trong nhà, sao tôi phải bỏ qua cho cậu?”



Hàn Trầm mặt nghiêm: “Tôi sẽ sớm ly hôn với cô ấy, chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến công ty.”



Hứa Dực khinh khỉnh, rồi quay lại an ủi tôi: “Đừng lo, sẽ ổn mà.”



Nhưng thực tế không như mong đợi.



Khi về đến nhà, bà nội đã nằm bất tỉnh trên nền nhà.



Đào Nguyệt đứng trước cửa, mặt mày hoảng loạn: “Không phải tôi làm, không liên quan tôi, tôi không g.i.ế.c người, tôi không…”

21.



Trước cửa phòng cấp cứu, bố tôi ngồi trên ghế dài, thở dài liên tục mà không nói câu nào.



Hàn Trầm và Hứa Dực, một người đứng bên trái, một người đứng bên phải cửa. Trên mặt Hàn Trầm bầm tím sưng tấy, là do Hứa Dực đánh.



Còn Đào Nguyệt thì đã bị cảnh sát địa phương đưa đi, camera trong phòng ghi lại toàn bộ cảnh cô ta kích động bà nội.



Cấp cứu vẫn đang tiếp tục, đã hơn mười phút trôi qua mà chưa có tin tức gì.



Bố tôi cuối cùng cũng đứng dậy, đi đi lại lại trong hành lang.



Ông dừng lại ngay trước mặt Hàn Trầm:



“Cậu đã ly hôn rồi, sao còn tới đây?”