Dạ Lung

Chương 8: Phế căn



Vòng một kiểm tra tư chất, chỉ thấy có một đệ tử mang ra một quả cầu như pha lê trong suốt. Nhược Hoa nhận lấy quả cầu pha lê, đặt lên chiếc bàn trước mắt và ra hiệu cho những người kiểm tra tiến về phía trung tâm sân quảng trường, tiếp tục xếp thành hàng chuẩn bị lên kiểm tra.

Tạo thành hàng, Phong Trần thấy hàng này lúc đầu cứ nghĩ là rất nhiều người đến kiểm tra, nhưng giờ nhìn lại, cả hàng chỉ có khoảng hơn ba mươi người mà thôi, còn lại đa số đều là đệ tử đến xem.

-Bắt đầu buổi kiểm tra.

Nghe thấy tín hiệu người đầu tiên đã bắt đầu, sắp xếp hàng này là sắp xếp theo số phòng khách, không phân thời gian đến, không phân xuất thân, đa phần là như nhau. Người đầu tiên lên nói tên và đưa tay chạm vào quả pha lê, sau đó Nhược Hoa sẽ công bố kết quả.

-Người thứ nhất, Nguyễn Anh, hỏa thuộc tính trung phẩm.

Tiếng thông báo vừa dứt, những đệ tử ngồi ngoài đã rít lên:

-Ôi trời nghe gì không, trung phẩm, là trung phẩm đó…

-Là trung phẩm thật kìa, ta nhớ năm ngoái chỉ có một người trung phẩm đúng không?

-Đúng rồi, hình như là Thạch Viêm sư huynh, vừa vào đã được làm đệ tử chân truyền rồi.

-Đúng vậy nha, đệ tử của Linh Phong, là đệ tử Linh Hỏa trưởng lão, không ngờ năm nay ngay đầu đã có rồi.

Không chỉ ở dưới khán đài, mà ở trên, ba vị phong chủ đã ngồi không yên rồi. Hình Luật trưởng lão tay đã nắm chặt tay ghế, chưa kịp lên tiếng thì phong chủ của Khí Phong đã lên tiếng:

-Đệ tử này Thiết Khí ta nhận, lần trước do không chủ chì đã để vụt mất Thạch Viêm rồi, lần này ta không nhượng bộ.

-Nếu không nhượng bộ thì lão già ông định làm gì?

Nhìn mặt nho nhã, phong chủ Linh Phong Linh Đao lên tiếng. Ba người như chuẩn bị chiến đấu đến nơi, một cơn hô cộng thêm vùng kiếm khí tỏa ra, áp đến ba người, chợt môn chủ lên tiếng:

-Ba vị kiểm tra vẫn chưa xong mà, bình tâm lại, cho họ kiểm tra xong rồi lựa chọn cũng không muộn.

Ba người cảm nhận được uy thế của môn chủ, chắp tay đồng thanh đáp:

-Môn chủ nói đúng!

Nói xong, cả ba người lại ngồi về vị trí, ánh mắt nhìn nhau cháy cả lông mày. Ở dưới vẫn tiếp tục khảo nghiệm, dù Nhược Hoa hơi kinh ngạc, vì ngay từ đầu đã ra người có tư chất tốt như vậy. Còn cô gái tên Nguyễn Anh thì hết sức bất ngờ, nàng chỉ nghĩ là mình chỉ cần hạ căn là tốt lắm rồi, nào ngờ là trung căn, niềm vui ngoài ý muốn cho cô gái nhỏ. Kiểm tra xong, nàng đúng sang bên cạnh cho người tiếp theo, Nhược Hoa tiếp tục đọc:

-Thứ hai, Lê Hùng, thổ thuộc tính, hạ căn.

-Thứ ba, Trần Địa, mộc thuộc tính, hạ căn. ....

-Thứ mười, Ngô Tuấn, kim thuộc tính, trung căn.

Lại một đợt chấn động nữa, lại một trung căn, lần này là kim căn hiếm có. Toàn trường lại xôn xao, kích động, trên chủ vị lại là một chấn náo động, lần này người thể hiện kích động nhất là Linh Đao:

-Đệ tử này nhất định phải về Linh Phong, ai cản cũng không được.

Hình Luật trưởng lão ngay lập tức đáp:

-Hừ, Linh Đao, ngươi thật đạo không coi ai ra gì sao?

Nhìn thấy đám trưởng lão tranh dành đệ tử, môn chủ lại thả ra khí chấn áp, các vị trưởng lão lại yên vị. Tiếng Nhược Hoa vang lên:

-Thứ mười sáu, Phong Trần…

Nhược Hoa nhìn lên mặt của thiếu niên, đây không phải là người đã thắc mắc sao, những người xem cũng tập trung hơn, khi biết đây là tên thiếu niên kiêu ngạo kia, tiếng xì xàm lại vang lên.

-Đây rồi, cái tên thắc mắc chọn phong đây rồi, để xem tư chất của hắn thế nào?

Phong Trần đưa mắt nhìn Nhược Hoa, thấy nàng mỉm cười và đưa tay ra hiệu hắn đặt tay lên quả cầu pha lê. Phong Trần chạm vào, không có hiện tượng xảy ra, pha lê chỉ hơi ngả màu đục một chút và cũng không sáng lên, điều này khiến Phong Trần hơi bối rối, khuôn mặt thộn ra, không biết biểu hiện ra sao. Nhược Hoa cũng biểu lộ kỳ quái, nàng kiểm tra từ người số một đến người số mười lăm, tất cả đều bình thường, chỉ có hai người là trung căn, còn lại là hạ căn. Nàng không nghĩ tên này là phế căn, theo ý thức nàng sờ vào quả cầu, quả cầu vẫn sáng lên màu xanh, là thủy thuộc tính và trung căn mà, xác định quả cầu không có vấn đề. Nàng cho Phong Trần thử lại, kết quả vẫn như cũ, nàng tuyên bố:

-Mười sáu, Phong Trần, phế căn.

Tiếng nàng vang lên, toàn trường trở nên lặng như tờ, tiếng xì xào tắt hết, toàn trường sững sờ khi thật sự có phế căn xuất hiện. Trong lịch sử của Tiên Sư Môn, phế căn không hề hiếm, thứ đang nói ở đây là sau biểu hiện lúc đầu của Phong Trần không ai nghĩ hắn là phế căn. Sau khi bất ngờ vì có phế căn từ đầu đến giờ, thì không có người nào trên khán đài thông cảm cho Phong Trần, mà hắn nhận lại là một tràng cười nhạo:

-Úi trời ơi, thế mà lại là phế căn.

-Vậy mà còn mặt dày chọn phong.

-Đúng là cái đồ không biết lượng sức.

Sau khi sững sờ về kết quả, Phong Trần lại đi vào hàng tiếp theo để tiếp tục kiểm tra, Chu Khanh tiên lên, đặt tay lên quả cầu, một luồng sáng hai màu sáng lên, toàn trường lại tiếp tục sững sờ. Nhưng lần này là một niềm kinh hỉ, tiếng Nhược Hoa vang lên:

-Mười bảy, Chu Khanh, phong hỏa song thuộc tính, trung căn.

Lời vừa dứt, ngay cả năm vị chủ phong đều đứng dậy, ngay cả người điềm tĩnh như môn chủ cũng kích động, lão đang ngồi nhàn nhã vuốt râu, nghe tiếng thông báo của Nhược Hoa, lão bất ngờ đến nỗi rụng xuống vài cọng râu, bốn người còn lại trực tiếp nhảy xuống nhìn. Các vị đệ tử đúng sau còn biểu lộ khoa trương hơn, họ không kịp biểu lộ ra sự ngạc nhiên trực tiếp, chỉ đơ ra trong mấy giây, khi sư phụ của họ trở về chỗ ngồi, nghe thấy tiếng tông chủ trực tiếp thu đồ họ mới tỉnh lại.

-Chu Khanh ngươi có tư chất tốt, có nguyện ý trở thành chân truyền đệ tử của bản môn chủ không?

Nghe lời nói của môn chủ, ba vị phong chủ lập tức phản ứng, đầu tiên là Khí Phong:

-Môn chủ, người làm vậy lão phu không chơi, người này rất phù hợp với luyện khí, nhất định phải về Khí Phong.

Hình Luật trưởng lão cũng lên tiếng:

-Lần trước ta gặp hắn ngoài cổng, đã thấy hắn có duyên, nếu có duyên như vậy nhất định phải về Hình Phong.

Linh Đao trưởng lão lại lên tiếng đáp trả:

-Một lão lừa trọc, một lão cục mịch, các ông, thiên phú thế này phải về Linh Phong, về chỗ của ta mới có cơ hội luyện tập, thăng tiến tu vi.

Toàn trường nhìn thấy tình cảnh này không khỏi quá kích thích, nhưng cũng vẫn nghe thấy tiếng bàn tán:

-Cả trăm năm nay, thiên phú song thuộc tính hạ phẩm còn chưa xuất hiện, vậy mà năm nay ta lại thấy.

-Từ xưa đến nay, trung căn hiếm như lông phương, sừng rồng, năm nay xuất hiện ba người, không những thế còn có song thuộc tính.

-Đúng vậy, trung căn đã tranh nhau đến vỡ đầu, không biết lần này thế nào.

Nhìn thấy tình cảnh sắp xảy ra hỗn loạn này, Chu Khanh khóe miệng giật giật, nhưng cũng thấy có chút thú vị. Thấy tình cảnh sắp xảy ra hỗn loạn, môn chủ vận chuyển lực lượng ra giọng nói:

-Thôi đủ rồi, nếu mọi người không thống nhất được vật thì hãy để Chu Khanh chọn đi.

Môn chủ nhìn về phía Chu Khanh, lên tiếng:

-Chu Khanh, bổn môn chủ nhận thấy thiên phú của ngươi rất tốt, giờ ta cho ngươi có đặc quyền chọn trở thành đệ tử của một trong các chủ phong ở đây, đương nhiên phải là người chọn ngươi mà thôi, ngươi có ý kiến gì cứ nói.

Nghe xong, Chu Khanh trầm ngâm, tay véo cằm suy nghĩ, cuối cùng đưa ra ý kiến:

-Các vị chủ phong nếu ta vào phong các vị thì có lợi ích gì không?

Câu hỏi vừa đưa ra làm cho các vị chủ phong rơi vào trầm tư, ở hàng bên cạnh Phong Trần trong lòng cũng phải đưa ngón tay cái tán dương: ‘tên này đúng là có tư chất của thiên kiêu’.

Sau giây phút suy nghĩ, người đầu tiên đưa ra điều kiện là Hình Luật trưởng lão:

-Nếu ngươi về Hình Phong, lão phu sẽ truyền dạy cho ngươi môn vũ kỹ dậy hòm của lão phu “Thăng Hỏa Thuật”.

Người phản ứng đầu tiên là đệ tử đứng sau lão, phải biết lão rất quan tâm đến đệ tử của mình, nhưng “Thăng Hỏa Thuật” có lần đệ tử đã muốn lão dạy, kết quả lão nói với tư chất của con vẫn chưa đủ để học, vậy nên lão chưa dạy cho đệ tử của mình. Vậy mà giờ chưa vào phong mà lão đã hứa dạy, cho biết lão đánh giá cao thế nào tư chất của Chu Khanh.

-Này lão già cục mịch, ông cũng ra tay lớn đấy, nhưng lão chỉ có một, ta lấy số lượng đè chết ông. Ngươi về Linh Phong, ta cho ngươi học tất cả các bí thuật của Linh Phong, chỉ xem tiểu tử ngươi có sức học không thôi.

Linh Đao là một người cực kỳ quy củ, ngay cả đệ tử của hắn nếu muốn luyện bí thuật nào của Linh Phong cũng phải có sự đồng ý của Linh Đao mới được học, vậy mà giờ lại phá lệ.

-Hừ, các ngươi đúng là thứ keo kiệt, nếu ngươi về Khí Phong, lão phu sẽ luyện chế cho ngươi một kiện binh khí phù hợp nhất, thế nào tiểu tử có thích không?

Sau lời chào mời của Thiết Khí trưởng lão, toàn trường hơi rơi vào im lặng. Môn chủ tiếp tục lên tiếng:

-Ba vị phong chủ đã đưa ra lời mời, còn hai vị phong chủ thì sao, Y Thần, Bạch Họa?

Nữ tử thanh y đứng lên đáp:

-Y Thần nghiên cứu y thuật, y sư có chút đặc thù cần ưu tiên về lực lượng linh hồn, vậy nên Y Thần xin phép được xem đến hết vòng ba rồi quyết định, cảm ơn tông chủ đã quan tâm.

Nữ tử bạch y cũng chắp tay, lạnh nhạt đáp:

-Ta cũng vậy, quan tâm đến hồn tu, nên xem thêm để quyết định.

Thấy hai người không có ý tranh dành, môn chủ lên tiếng:

-Vậy ta tiếp tục, nếu ngươi làm đệ tử ta, tài nguyên, quyền lợi y như đại sư huynh ngươi, đương nhiên vị trí thì là tiểu sư đệ.

Nghe hết lời mời chào, những đệ tử nội môn chỉ biết ước vọng, Chu Khanh nhìn lên vị chủ tọa, khi nhìn về phía Đỗ Đạt, chỉ thấy hắn vẫy tay chào, suy nghĩ một hồi, Chu Khanh đưa ra quyết định, chắp tay nói:

-Đệ tử Chu Khanh, may mắn được các vị phong chủ yêu mến, ở đây đệ tử xin nhận tình cảm của các vị, nhưng sư phụ thì chỉ được chọn một, vậy nên đệ tử bái kiến sư phụ.

Nói đến cuối, Chu Khanh quay về phía môn chủ bái ba bái. Bái xong, hắn còn bồi thêm:

-Nếu các vị không chê ta, có thể làm đệ tử ký danh, nhưng phân lễ vật phải giữ nguyên nha.

Nghe xong, các vị phong chủ mặt đen lại, môn chủ cười ha ha, Đỗ Đạt đưa ra ngón cái tán thưởng. Chu Khanh quay về chỗ Phong Trần tạm biệt rồi chạy lại đúng sau môn chủ. Trong lòng Phong Trần mắng: “Mẹ kiếp, nghịch thiên cũng phải vừa thôi chứ, không cho thằng khác sống sao. Con hàng này tưởng nghiêm túc, ai ngờ cùng một ruột với Đỗ Đạt.”

Nhận đệ tử đã xong, kiểm tra tiếp tục, về sau không có gì xảy ra, chỉ xuất hiện thêm vài người hạ căn, còn lại đều là phế căn.