Bước vào trong miếu thờ, Lăng Cửu Xuyên nhìn bức tượng bạch ngọc kia, thần sắc vừa bi thương lại vừa có phần chán ghét. Nàng khẽ động niệm, mở thiên nhãn, liền thấy rõ những đạo lực nguyện ước mà tín chúng thành tâm kính ngưỡng hóa thành từng sợi tơ vàng kiên cố, xuyên qua hư không, quấn lấy tượng ngọc, rồi tiếp tục kéo dài ra.
Thế nhưng, sự kéo dài ấy không phải tỏa ra khắp thiên địa để phản bổ sinh linh cõi này, mà lại đổ về một phương hướng nhất định.
Ánh mắt Lăng Cửu Xuyên chợt lạnh lẽo, nàng thu lại tầm nhìn, đầu ngón tay đưa ra, cảm nhận từng tia từng sợi nguyện lực màu vàng ấy.
Nguyện lực cuồn cuộn, ấm áp, thuần thành, mang theo sức mạnh khổng lồ—ấy là sức mạnh của tín ngưỡng. Rõ ràng giáng xuống “nàng”, vậy mà “nàng” lại chẳng hề cảm thấy hứng khởi, bởi vì những sợi nguyện lực ấy đã hóa thành xiềng xích vừa dịu dàng vừa nặng nề, âm thầm trói chặt khí vận của nàng cùng với triều đình Đại Đan, phản bổ cho nó, nuôi dưỡng nó.
Đây chính là chỗ tinh vi của Trận Nhốt Long.
Lấy hoàng lăng làm lao ngục, trấn áp nàng, dùng thần hồn và khí vận của nàng để nuôi dưỡng long mạch, lại tiếp tục dùng công đức và nguyện lực mà nàng nhận được để tưới tẩm quốc vận. Công đức càng lớn, cống hiến càng nhiều, xiềng xích càng chắc, muốn giãy giụa cũng không thể.
Đạm Đài Thanh, không những lợi dụng cái chết của nàng để rút lấy năng lượng, mà còn muốn mượn hình ảnh của nàng trong lòng mười vạn sinh linh, liên tục không ngừng vận chuyển máu huyết cho quốc gia Đại Đan.
Thủ đoạn thật độc ác, tính toán quả là tinh vi!
Khi Lăng Cửu Xuyên bước đến gần tượng ngọc, các tín đồ cuồng nhiệt xung quanh dường như không nhìn thấy nàng, vẫn một lòng quỳ lạy, thành kính như xưa, chẳng hề hay biết “thần nữ” trong lòng họ đang đứng sát bên cạnh.
Đến khi nàng đứng yên trước tượng ngọc, những sợi nguyện lực màu vàng kia như khựng lại, có chút do dự rồi mới cuồn cuộn đổ về phía nàng, dường như đang xác nhận điều gì đó, chậm rãi len vào năm giác quan và thần hồn của nàng.
Tướng Xích nhìn bức tượng ngọc của Lăng Cửu Xuyên ở tiền thế, lẩm bẩm: “Vẫn chỉ là một đứa trẻ…”
Phải rồi, vẫn chỉ là một đứa trẻ, vậy mà lại bị tính kế đến nông nỗi này.
Lăng Cửu Xuyên đối mặt với ánh mắt từ bi của tượng ngọc, trong ánh mắt của nàng thoáng hiện một tia bi thương lẫn phẫn hận, khóe môi nhếch lên một nụ cười băng lãnh, nàng nhẹ giọng nói: “Thần miếu này, ta xứng, nhưng ngươi thì không xứng được ta phản bổ.”
Nàng chậm rãi nâng tay, mười ngón tay biến ảo kết ấn, trong chớp mắt, một luồng nguyên khí tinh thuần từ bản nguyên của nàng tuôn ra nơi đầu ngón tay. Nàng nhìn những sợi nguyện lực màu vàng, tay khẽ vung qua, nguyên khí cuồn cuộn liền chặt đứt nguyện lực, khiến lực lượng đó xảy ra biến hóa vi diệu.
Nguyện lực trong miếu thờ khựng lại, trở nên mù mịt, mông lung, vừa do dự không biết nên đổ về phía tượng ngọc, vừa phân vân trước khí tức chân thực ngay trước mặt.
Rốt cuộc đâu mới là tín ngưỡng của họ?
Là tượng người hư ảo trên đài đá, hay là người với khí tức sống động ngay tại đây?
Nguyện lực mất chỗ bám víu, bắt đầu có dấu hiệu bạo động.
Tướng Xích mở to đôi mắt hổ, từ trên vai Lăng Cửu Xuyên nhảy lên, ngồi xổm trên xà nhà, thi triển pháp lực kéo nguyện lực kia về phía mình. Lăng Cửu Xuyên không cần, Đại Đan cũng không xứng, vậy thì đây là vật vô chủ, nó lấy chút cũng chẳng sao!
Lăng Cửu Xuyên không ngăn cản hành động của Tướng Xích, nàng hai tay kết ấn đặt trước thần hồn nơi trán, thầm niệm:
“Ta—Lăng Cửu Xuyên, chẳng phải thần được chúng sinh phụng thờ. Xưa kia cứu thành, là bởi lòng từ bi của bản thân, chẳng vì hương khói, chẳng vì Đại Đan, chỉ theo tâm nguyện. Thiên địa nhân quả, luân hồi không dứt, vạn vật quy hư…”
Đột nhiên, một tiếng “Ùng” nổ vang!
protected text
Phục Kỳ thấy vậy, vội niệm pháp quyết quỷ tu, đem phần năng lượng ấy hấp nạp về mình.
Truyện được dịch đầy đủ tại rungtruyen.com
Tâm nguyện chặt đứt ràng buộc quá khứ của Lăng Cửu Xuyên vừa cấp thiết vừa quyết liệt, điều đó khiến một số tín ngưỡng lực phản kích cắn trả, nổi lên hỗn loạn, mang theo oán niệm quấn lấy nàng, muốn dùng xiềng xích một lần nữa khóa chặt nàng.
Nếu không nhờ tín ngưỡng nguyện lực, nàng làm sao sống sót, làm sao có thể vận chuyển khí vận cho Đại Đan. Giờ nàng không muốn nữa, há lại dễ dàng như vậy?
“Đừng dây dưa.” Nàng quát khẽ, mặt không biểu cảm, biến đổi pháp quyết, dẫn dắt cỗ sức mạnh dữ dội còn sót lại sau khi nàng thoát xác, những nguyện lực ôn hòa kia như bị trấn áp, phút chốc bị tiêu diệt, hóa thành hư vô.
Lúc ấy, trong sinh từ, pho tượng thần bạch ngọc kia khẽ phát ra một tiếng “rắc”, khuôn mặt vốn bóng loáng hoàn mỹ xuất hiện một khe nứt nhỏ.
Lực nguyện lực quấn quanh tượng ngọc như thủy triều rút đi, khiến bức tượng vốn trắng ngần dần trở nên xám xịt, mất hết quang hoa.
Một tín đồ tinh mắt thấy được biến hóa, kinh hô lên, ngón tay run rẩy chỉ vào: “Tượng ngọc… nứt rồi!”
“Muốn chết à, dám chỉ vào thần nữ!” Có người hất tay kẻ đó ra, rồi nhìn theo, liền hít sâu một hơi, sắc mặt trắng bệch: “Sao lại thế này?”
Lúc mới vào, tượng ngọc vẫn hoàn mỹ vô khuyết, sáng trong rạng rỡ, mà giờ đây lại ảm đạm không ánh, từng đường nứt như tơ nhện ngày một lan rộng.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
“Chẳng lẽ… là do chúng ta không đủ thành tâm?”
“Mau, mau đi mua thêm hương nến.”
Ngày càng nhiều người chứng kiến cảnh tượng ấy, nỗi kinh hoàng lan rộng, họ đốt thêm hương nến liên tục, song đáng tiếc, tượng ngọc vẫn không lấy lại được ánh sáng ban đầu, trái lại, những vết rạn lại càng lúc càng nhiều.
Lăng Cửu Xuyên lặng lẽ nhìn pho tượng ngọc ấy, cảm nhận một phần ràng buộc giữa thần hồn và xiềng xích đang tan biến. Theo sự tán loạn của nguyện lực, xiềng xích mềm mại kia cũng theo đó mà đứt đoạn.
Nàng cảm thấy thần hồn nhẹ nhõm như có đinh sắt bị búng khỏi ngực, ngay cả đạo thể mới cũng trở nên khoan khoái.
Nhìn vết nứt mỗi lúc một dày đặc trên tượng ngọc, khóe môi Lăng Cửu Xuyên khẽ cong. Nàng và Đại Đan, mối liên kết bị cưỡng ép ấy, rốt cuộc đã cắt được một đoạn. Chỉ cần giải phóng được thân thể tiền thế, thì sẽ hoàn toàn thoát ly; nếu không, cũng không sao.
Chỉ cần thần hồn nàng có đạo thể mới để ký thác, thân xác bị trấn trong hoàng lăng kia, cũng chỉ là một bộ hài cốt mà thôi.
Lăng Cửu Xuyên thu tay lại, nhìn lần cuối bức tượng đã rạn nứt và đám tín đồ còn ngơ ngác, xoay người, một bước bước ra khỏi miếu, thân ảnh liền biến mất.
Dân chúng Bàn Thành vẫn sinh sống yên ổn như thường, chỉ có điều không bình thường là, vị Cửu Xuyên nương nương mà họ phụng thờ, dù có thay tượng mới, cũng chẳng còn ánh ngọc long lanh như xưa. Hương khói trong sinh từ vẫn tiếp diễn, tín ngưỡng cũng chưa tan, nhưng nguyện lực, đã chẳng thể thông qua tượng ngọc mà truyền đi nơi khác.
Tại nơi sâu thẳm trong hoàng lăng, Quốc sư lại một lần nữa bước vào, nhìn dây xích trấn hồn bằng huyền thiết khắc phù văn đã đứt mất một sợi, sự ràng buộc càng lúc càng yếu. Ánh mắt hắn ta rốt cuộc trở nên lạnh lùng.
Hắn ta đã tốn không biết bao nhiêu tâm huyết, hao tổn nguyên khí chỉ để nhìn thấu một tia thiên cơ, dò ra vận mệnh của bản thân, vì thế mà âm thầm bố trí suốt hơn mười năm, chờ đến thời điểm chuyển ngoặt này. Làm sao có thể để nàng chạy thoát?
“Thanh Ất à, chỉ cần vi sư không cho phép, ngươi vĩnh viễn không thoát nổi.” Thanh âm của Quốc sư vang vọng trong hoàng lăng, đáp lại chỉ là tiếng xích sắt khẽ rung.