Vinh gia chủ khí tức cuồng bạo quanh thân, vì cực độ phẫn nộ mà ép đến mặt mũi vặn vẹo. Uy áp từ lão lan ra khiến không ít khách mời tu vi thấp, nhất là người thường, sắc mặt trắng bệch, khó thở, phải vội vàng lui bước.
“Gia chủ!” Các tộc lão thấy lão xuất hiện như gặp được trụ cột, không kiềm được lệ già tuôn rơi, gào lên: “Kình Thương điên loạn như ma, xin gia chủ hãy thanh tẩy môn hộ!”
Một vài tộc nhân thì im lặng, ánh mắt dao động. Họ là người trong tộc, nhưng không phải ai cũng biết toàn bộ bí mật. Những điều ô nhục mà Vinh Kình Thương vừa phơi bày đủ khiến lòng tin họ dành cho gia tộc và gia chủ lung lay dữ dội.
Đây là cái gia tộc mà họ từng lấy làm tự hào sao? Giờ nghĩ lại, chỉ thấy… trào phúng.
protected text
Ánh mắt đỏ rực của Vinh gia chủ quét thẳng về phía các tộc lão, trong mắt chứa chất vấn và lửa giận. Nhất là khi thấy ánh mắt các lão dao động, trong lòng càng thêm giận dữ — toàn lũ vô dụng, hưởng lợi từ gia tộc, sống an nhàn như sâu gạo, đến lúc loạn thế mà lại bó tay không trị được cục diện.
Trong giận dữ, lão cũng không khỏi giật mình trước kẻ phản nghịch — ánh mắt Vô Ưu tử vẫn đang chăm chú nhìn chằm chằm lão, thực lực của hắn rốt cuộc đã khôi phục đến đâu, đến mức khiến cả tộc cũng không chế trụ được sao?
Vinh gia chủ hít sâu một hơi. Dù rất muốn lập tức ra tay trừ nghịch tử và yêu nữ kia, lão cũng hiểu rõ giờ đây điều quan trọng nhất là gì.
Danh vọng đã mất, nhưng còn có thể bù lại. Dù quá trình vô cùng gian nan, nhưng chỉ cần tông tộc còn tồn tại, mọi thứ đều còn khả năng!
Giờ phút này, sống còn của tông tộc mới là trọng yếu!
Lão đè nén cổ họng trào lên vị tanh ngọt, nhẫn nhịn nỗi đau do thần hồn phản phệ và cơn giận bùng nổ, lạnh lùng cất giọng vang vọng khắp nơi:
“Gia môn bất hạnh. Vinh Kình Thương tu đạo hoang phế mười mấy năm, sớm đã điên loạn, những lời hắn nói chỉ là hoang ngôn của kẻ điên, vu khống hãm hại. Chính Dương tử là phản đồ của chính đạo, lời của hắn càng không đáng tin. Quan trọng hơn cả, đây là mưu kế độc ác do yêu nữ Lăng Cửu Xuyên cấu kết nghịch tử Vinh Kình Thương bày ra, mưu đồ mạch nghiệp trăm năm của Vinh thị ta!”
Mọi người ngẩn ra, đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Cửu Xuyên – người vẫn điềm nhiên, bình tĩnh như không.
A Phiêu sa sầm mặt:
“Chó không đổi tính ăn phân, thật giỏi đổi trắng thay đen.”
Phục Kỳ khoanh tay, nhàn nhạt nói:
“Không hổ là kiêu hùng Huyền tộc, tới nước này rồi vẫn còn nhẫn nại, toan tính phản kích.”
Lăng Cửu Xuyên mỉm cười:
“Dù sao thực lực vẫn là vương đạo, chỉ cần có thực lực, thật cũng có thể thành giả. Nhưng… thực lực ấy, lão còn giữ được bao nhiêu? Giãy chết thôi.”
Nàng ngẩng đầu, vỗ tay:
“Vinh gia chủ quả không hổ là người từng đứng trên đỉnh, chứng cứ rành rành mà vẫn mạnh miệng được, tiểu nữ bội phục. Ngài coi ta là địch, đó là vinh hạnh của ta. Nhưng… trước khi nói tiếp, ngài nên tự hỏi: chư vị đạo hữu đây… là kẻ ngu chắc?”
Mọi người: “…”
Ý là, ai tin ông ta, chính là kẻ ngu?
Vinh gia chủ không muốn đôi co, quát lớn:
“Chư vị đạo hữu, gia môn bất hạnh, đây là chuyện nội bộ Vinh thị ta, ta cần phải thanh lý môn hộ. Mong các vị lập tức rời khỏi tộc địa, tránh bị liên lụy. Chờ việc kết thúc, ắt sẽ có lời giải thích rõ ràng!”
Thế nhưng, uy tín ngày xưa của lão giờ đã mất sạch. Bên dưới, khách khứa đưa mắt nhìn nhau, chẳng ai động đậy, phần lớn lựa chọn tiếp tục quan sát, ngầm cảnh giác phòng bị.
Bởi khí tức cuồng bạo trên người Vinh gia chủ lúc này có vẻ có gì đó rất sai!
Nói cho cùng, Vinh Kình Thương cũng là người Vinh thị, đường đường nam nhân, có thể dùng danh dự của bản thân ra để nói đùa sao? Chính Dương tử nói chuyện cũng có lý, mọi việc đều có dấu vết, tuyệt chẳng phải chuyện dựng đứng.
Huống hồ… cấm địa ban nãy tràn ngập tà khí, chẳng phải là minh chứng sao?
Một số người quay sang nhìn Thánh nữ, nàng vẫn ngồi yên lặng, không hề có ý rời đi, tựa như đang quan sát phán xét mọi sự.
Vinh gia chủ thấy người không rút, sắc mặt càng âm trầm, quát lớn:
“Chư vị đạo hữu đã không đi, thì đừng trách Vinh thị ta lỡ tay làm thương tổn. Người đâu, kết trận, bắt nghịch tử Vinh Kình Thương và yêu nữ Lăng Cửu Xuyên!”
Vô Ưu tử bật cười dữ dội:
“Giải thích? Vinh Nhất Minh, tội nghiệt của ngươi, thiên hạ đều biết, trời biết, đất biết, ngươi biết, ta biết! Ngươi là tội nhân của Vinh gia, là kẻ khiến liệt tổ liệt tông bị nhục, là đầu sỏ khiến Vinh gia hôm nay vong tộc! Tội của ngươi, chết vạn lần không đủ!
Truyện được dịch đầy đủ tại rungtruyen.com
Chư vị đạo hữu, hôm nay chư vị thưởng mặt tới xem kịch, tại hạ không tiếp đón chu toàn, xin tạ tội. Giờ vở diễn kết thúc rồi, các vị có thể rời đi.”
Hắn muốn đóng cửa đánh chó.
Khách mời sắc mặt phức tạp — họ đến là để ăn dưa, giờ ăn xong rồi, quả nhiên là “đại dưa cuối cùng của Vinh thị”!
Nhìn uế khí ngút trời, đại trận sụp đổ, lại nhìn tộc nhân Vinh gia mặt mày tro xám, kinh hoàng rối loạn… ánh mắt mọi người đầy vẻ khinh thường, quay người rời đi.
Xem hắn xây lầu cao, lại xem hắn lầu sụp đổ.
Vinh thị, chẳng qua cũng chỉ là một gia tộc nữa trong vô vàn gia tộc quyền thế lụi tàn vì không chịu nổi biến loạn.
Huyền tộc?
Cũng chỉ là một thế gia tu đạo mà thôi.
Chẳng có gì là vĩnh hằng bất biến cả. Trong thời đại tu tiên, ngay cả đại năng cũng vẫn có thể ngã xuống, huống hồ chỉ là một gia tộc tu thuật?
Vinh gia, lần này thực sự xong rồi.
Đạm Đài Đế Cơ vô thức quay sang nhìn Lăng Cửu Xuyên, vừa hay đối phương cũng đang chăm chú nhìn Vinh gia chủ, mặt không biểu cảm, nhưng khóe môi lại lộ ra một tia hứng thú khiến tim người nhảy loạn.
Đạm Đài Đế Cơ thu lại ánh mắt, đứng dậy rời đài. Bát Phương đạo trưởng tiến lại gần Vô Ưu tử, khuyên nhủ:
“Vô Ưu tử đạo hữu, đại đạo tại tiền, thương sinh là trọng. Xin đừng vì nhất thời giận dữ mà gánh tội nghiệt không thể gánh nổi.”
Vô Ưu tử cười khẩy:
“Ngươi đợi đến khi thê, tử ngươi bị tra tấn đến chết, rồi hãy nói lời ấy. À, ngươi mắt mù thế kia, chắc cũng chẳng có thê, tử nổi đâu!
Lại nữa, người nên được khuyên nhất đang đứng bên kia, sao ngươi không sang đó bảo hắn tự sát chuộc tội hoặc ngoan ngoãn chịu trói?”
“Vô lễ!” Bát Phương đạo trưởng tức đến dựng cả lông mày, vung Đấu Phương Càn Khôn Xích định ra tay.
Đạm Đài Đế Cơ nhàn nhạt nói:
“Tiền bối, lui về.”
Bát Phương đạo trưởng chau mày, tuy không cam lòng nhưng vẫn bước tới, thấp giọng nói:
“Thánh nữ, Vô Ưu tử như thế là nghịch loạn Huyền tộc.”
Nàng liếc nhìn Vô Ưu tử, cảm nhận rõ luồng bi ai và cô tuyệt toát ra từ hắn, rồi lại nhìn Vinh gia chủ đang tràn đầy sát ý, chậm rãi thu ánh mắt, giọng thanh đạm:
“Đạo gia từng nói, chớ tùy tiện nhúng tay vào nhân quả người khác, nếu không phải chịu vận mệnh của họ.
Đây là nhân quả của hắn, là đạo của hắn. Sao phải chen chân?”
Chưa để Bát Phương đạo trưởng đáp lời, nàng lại nói:
“Huống hồ, đây là việc nhà của người ta, can dự vào việc nội bộ tộc khác, là đã vượt giới hạn rồi.”
Huyền tộc cũng có tôn nghiêm và kiêng kỵ của riêng mình, cứ ép mãi, chỉ càng khiến người phản tâm.
Thỏ bị ép đến đường cùng cũng sẽ cắn người.
Nàng tiến lên, lúc ngang qua Lăng Cửu Xuyên, bước chân hơi khựng lại, quay đầu nhìn, ánh mắt mang theo một tia dò xét:
“Ngươi… rốt cuộc là ai?”
Lăng Cửu Xuyên không đáp.
Nàng con ngươi co lại, thân hình lóe lên, tay vung ra một đạo chưởng tâm lôi tinh thuần, đánh thẳng vào đại chưởng hội tụ lực lượng khủng khiếp đang ập tới…