Cưới Vợ Để Xung Hỉ, Tôi Hết Bệnh Lúc Nào Không Hay

Chương 8



Trì Hựu từng nói Thư Âm thích con gái, nhưng Thư Âm lại nói với tôi cô ấy thích Trì Hựu.

 

Rốt cuộc là Trì Hựu lừa tôi, nhưng chưa kịp thông đồng với Thư Âm, hay Thư Âm lừa Trì Hựu, bản thân Trì Hựu cũng không biết Thư Âm thích mình.

 

"Sao Lê tiểu thư lại không nói gì?"

 

Thư Âm mỉm cười, ánh mắt đầy khiêu khích.

 

Tôi nhìn thẳng vào cô ấy, cuối cùng cũng mở lời: "Trì Hựu biết cô thích anh ấy không?"

 

"Cô đoán xem?"

 

"Tôi đoán anh ấy không biết, cô lừa anh ấy phải không? Anh ấy từng nói với tôi rằng cô không thích đàn ông."

 

Thư Âm khẽ nhíu mày: "Chẳng lẽ cô chưa từng nghi ngờ là cậu ấy lừa cô sao? Cô tin cậu ấy đến vậy à?"

 

Nghĩ đến câu tỏ tình bất ngờ của Trì Hựu tối qua, cùng dáng vẻ căng thẳng sợ Thư Âm chen ngang khi nãy, tôi nghiêm túc gật đầu.

 

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Tôi tin anh không lừa tôi.

 

"Hơn nữa, người anh ấy thích là tôi, không phải cô."

 

Thư Âm thu lại nụ cười, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi.

 

Tôi cũng không chịu thua mà nhìn lại cô ấy.

 

Đối diện một lúc lâu, cô ấy bỗng nhiên phụt cười.

 

Tôi: ?

 

Thư Âm càng cười càng hăng, tôi không hiểu nổi nhìn cô ấy: "Cô điên rồi hả?"

 

Vừa dứt lời, Thư Âm đột ngột nắm lấy tay tôi: "Lê tiểu thư, cô đáng yêu ghê. Nếu tôi gặp cô trước Trì Hựu, tôi nhất định sẽ theo đuổi cô."

 

Tôi không phản ứng kịp: “Ý cô là sao?”

 

"Trì Hựu không lừa cô, tôi thực sự không thích đàn ông."

 

"Vậy những gì cô vừa nói..."

 

"Những lời đó chỉ để thử xem cô có thật sự thích Trì Hựu hay không."

 

"Tại sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

"Vì với tư cách là bạn của cậu ấy, tôi không hy vọng cậu ấy phải chịu bất kỳ tổn thương nào." Đôi mắt Thư Âm ánh lên vẻ xúc động: "Cô biết không? Cậu ấy đã từng chịu rất nhiều đau khổ."

 

13

 

Rời khỏi quán cà phê, tôi như mất hồn.

 

Đứng thất thần ở ngã tư đèn đỏ.

 

Bỗng nhiên, tôi nghe thấy có người gọi tên mình.

 

"Lê Chiêu."

 

Nâng mắt nhìn sang, tôi nhìn thấy Trì Hựu mặc bộ đồ bệnh nhân sọc xanh trắng, bước từ bên kia đường sang.

 

Ánh nắng hơi chói, chiếu lên khiến làn da anh càng thêm tái nhợt.

 

Anh đi đến trước mặt tôi, cúi xuống hỏi: "Sao em cứ đứng ngây người ở đây mãi thế?"

 

Tôi khó khăn cất lời: "Sao anh lại ra đây? Cũng không khoác thêm áo vào."

 

"Anh hơi lo cho em."

 

Nước mắt tôi bỗng tuôn rơi, trái tim như bị hàng nghìn mũi kim đ.â.m vào.

 

Trì Hựu luống cuống ôm chặt tôi vào lòng: "Sao em lại khóc? Có phải Thư Âm bắt nạt em không?"

 

Tôi không nói được gì, chỉ lắc đầu.

 

"Hay là cô ấy đã nói gì với em?" Trì Hựu nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, giọng trầm thấp an ủi: "Anh không sao đâu, Lê Chiêu, mọi chuyện đã qua nhiều năm rồi, đừng khóc nữa, được không?"

 

Những nỗi đau anh từng trải qua được anh gói ghém trong một câu "anh không sao, đã qua rồi" đầy nhẹ nhàng.

 

Tôi càng khóc nức nở, trái tim càng quặn thắt hơn.

 

Một người tốt như Trì Hựu, tại sao lại phải trải qua những điều như vậy?

 

Thư Âm đã kể rằng, năm 5 tuổi, Trì Hựu từng bị bọn buôn người bắt cóc.

 

Chỉ vì hôm đó là sinh nhật anh, bố mẹ đưa anh đến công viên giải trí chơi. Nửa đường Trì Hựu muốn đi vệ sinh, hai vợ chồng không đi theo, mà đứng ngoài cãi vã về một chuyện nhỏ nhặt. Đến khi họ cãi xong, Trì Hựu đã bị bọn buôn người chụp thuốc mê bắt cóc.

 

Dù sau đó anh đã được tìm thấy, nhưng khi tìm được thì anh đã bị bạo hành đến mức hấp hối.