Cưới Vợ Để Xung Hỉ, Tôi Hết Bệnh Lúc Nào Không Hay
Tôi hỏi thăm về tình trạng của Trì Hựu.
Ông ấy cười nói: “Không sao đâu, chỉ là bệnh tương tư thôi.”
Tôi: “?”
Bác sĩ Hứa cười sảng khoái qua điện thoại.
“Tiểu Chiêu à, về sớm đi, cậu ấy nhớ cháu lắm đấy.”
Cả người tôi hoá đá trong chăn.
Ai nhớ tôi?
Chắc tôi nghe nhầm rồi.
Làm sao Trì Hựu có thể nhớ tôi được chứ.
Mặc dù anh ấy vừa rồi có hơi khác thường, nhưng ngày thường anh tránh tôi còn không kịp, rất ghét bỏ tôi.
Tôi ngượng ngùng sờ sờ mũi.
“Bác sĩ Hứa, đừng nói đùa nữa.”
“Haha được rồi, người trẻ các cháu có tình thú riêng của các cháu.”
“...”
“Nhưng mà Tiểu Chiêu này, hai cháu vẫn chưa ở chung phòng đúng không?”
Tôi ngập ngừng: “... Chưa ạ.”
“Chưa thì tốt, xem ra thằng nhóc đó không nói dối. Nếu nó không kiềm chế được, cháu nhất định phải kiềm chế đấy.”
Tôi nghe mà chẳng hiểu gì cả.
Còn chưa kịp nói gì thêm, bác sĩ Hứa nói có cuộc gọi khác, rồi vội vàng cúp máy.
6
Hai ngày tiếp theo tôi vẫn bận rộn, thỉnh thoảng nhận được tin nhắn từ dì Trần, nói rằng Trì Hựu vẫn không ăn uống được gì, tinh thần rất kém.
Thứ Sáu, khi đã hoàn thành hợp tác, tôi dự định Thứ Bảy sẽ đi tham quan danh lam thắng cảnh ở địa phương, rồi sáng Chủ Nhật trở về Giang Thành.
Nhưng nghĩ đến Trì Hựu, tôi vẫn quyết định thu dọn hành lý, lập tức bay về.
Đáp xuống Giang Thành đã là sáu giờ tối.
Tôi bắt taxi về biệt thự, vừa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn.
Cúi đầu nhìn xuống, tôi thấy ở cửa ra vào có một đôi giày cao gót của phụ nữ.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Là mẹ của Trì Hựu đến sao?
Thay giày xong, tôi bước vào phòng khách, dì Trần bưng thức ăn bước ra từ trong bếp.
“Phu nhân, cô đã về rồi.”
Tôi đáp lại: “Trì Hựu đâu ạ?”
“Cậu ấy đang ở trên lầu, có cần tôi gọi cậu ấy xuống không? Vừa hay cơm cũng đã xong.”
“Không cần, cháu lên là được, dù sao cũng phải mang hành lý lên.”
“Cũng được.”
Tôi xách hành lý lên lầu, khi đến trước cửa phòng, cánh cửa phòng sách đối diện đột nhiên mở ra từ bên trong.
Tôi dừng bước, chạm mắt với người bên trong.
Nụ cười trên mặt Trì Hựu lập tức cứng đờ: “Sao em đã về rồi?”
Tôi liếc nhìn người phụ nữ đứng bên cạnh anh, mím môi, bỏ lại một câu: “Công việc xong rồi,” rồi trở về phòng.
7
Tôi vậy mà lại tự mình đa tình, tin rằng Trì Hựu nhớ tôi đến mức ăn không nổi.
Rõ ràng người anh nhớ là cô gái trong phòng sách kia.
Cô ấy vừa đến, mặt anh đã cười tươi như muốn nở hoa.
Thật không hiểu nổi tôi đã nghĩ gì nữa.
Rõ ràng có thể ở lại Bắc Thành thêm hai ngày, vậy mà lại nhất quyết về hôm nay.
Tôi vùi mặt vào chăn, không ngừng hối hận.
Bất chợt, có tiếng gõ cửa vang lên.
Tôi ngẩng mặt lên: “Ai đấy?”
“Là anh.”
Tiếng của Trì Hựu từ ngoài cửa vọng vào.
Tôi bực bội hỏi: “Làm gì?”
“Ăn cơm thôi.”
“Không ăn, trên máy bay tôtôi ăn rồi.”
Bên ngoài yên tĩnh trở lại.