Tôi từng trách họ trong lòng, tại sao cha mẹ luôn tỏ ra yêu thương, áy náy vì tôi, nhưng thực tế lại chưa bao giờ quan tâm đến cảm xúc của tôi.
Kể từ khi tôi trở về, họ vẫn không ngừng cãi vã trước mặt tôi.
Thậm chí khi tức giận, bố tôi còn lôi chuyện hai mươi năm trước tôi bị bắt cóc ra để chọc tức mẹ tôi, rồi hai người lại bắt đầu đổ lỗi cho nhau.
Tôi thường nghĩ, lẽ ra đêm đông hai mươi năm trước tôi nên bị c.h.ế.t cóng.
Tôi thà c.h.ế.t cóng còn hơn phải nghe họ nói mấy câu kiểu "Nếu không phải tại cô thì con trai đã không bị bắt cóc" hay "Chẳng lẽ anh lại không có trách nhiệm gì?".
Nghe thật sự rất khó chịu.
Nhưng chẳng ai quan tâm đến cảm xúc của tôi.
Tôi ngồi một mình bên bờ sông, gió lạnh thổi vào từng cơn, điện thoại trong túi cứ reo không ngừng.
Không cần nhìn cũng biết là bố mẹ tôi, cuối cùng nhận ra tôi không ở nhà sau khi đã cãi nhau xong.
Tôi không nghe máy, mặc kệ chuông điện thoại reo.
Lúc này, một người phụ nữ ngồi xuống băng ghế bên cạnh tôi.
Tôi tò mò nhìn sang cô ấy.
Chỉ thấy cô ấy lấy từ trong túi ra một nắm cơm rồi lặng lẽ ăn.
Ăn được một chút lại hít mũi một cái.
Trông như đang khóc.
Tôi không kiềm được mà nghĩ, tại sao ăn nắm cơm một mình bên bờ sông vào đêm Giao thừa? Lại còn vừa ăn vừa khóc.
Trông còn thảm hơn cả tôi.
Tôi thoáng chút đồng cảm.
Đang suy nghĩ có nên đứng dậy mua cho cô ấy một ly nước nóng không.
Nhưng ngay giây tiếp theo, cô ấy bất ngờ quay đầu nhìn về phía tôi.
Nuốt miếng cơm trong miệng, cô ấy chỉ vào túi áo tôi, nói: "Điện thoại của anh reo liên tục."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi ngẩn người, quên cả nói chuyện.
Cô ấy... rất đẹp.
Có lẽ vì vừa khóc, khi nhìn sang đôi mắt còn hơi lấp lánh, sống mũi ửng đỏ vì gió lạnh.
Khiến người ta không khỏi cảm thấy thương xót.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Tôi vừa định mở miệng, cô ấy đã đứng dậy đi về phía tôi.
Tim tôi bỗng đập loạn nhịp, khuôn mặt ẩn sau chiếc khẩu trang cũng nóng bừng.
Cô ấy đứng trước mặt tôi, cúi đầu gõ gì đó trên điện thoại, sau đó xoay màn hình lại để tôi đọc.
Phần ghi chú trên điện thoại được gõ vài dòng chữ: [Điện thoại của anh reo mãi, có lẽ là người nhà của anh đang tìm anh, anh nhắn lại cho họ xem.]
"..."
Lúc đó tôi thật sự không biết phải nói gì.
Thậm chí còn muốn bật cười.
Hình như cô ấy nghĩ tôi là người khiếm thính.
Nhưng kỳ lạ là tôi cũng chẳng mở miệng giải thích, chỉ khẽ gật đầu.
Tôi lấy điện thoại ra nhắn tin cho mẹ, bảo sẽ về nhà sớm.
Khi bỏ điện thoại vào túi lần nữa, người đứng trước mặt đã đã ngồi xuống cạnh tôi, lấy ra một nắm cơm khác đưa cho tôi.
Tôi khựng lại một chút, rồi nhận lấy.
Nắm cơm còn ấm, cầm trên tay rất dễ chịu.
Cô ấy cúi đầu gõ chữ: [Nắm cơm này vừa được hâm nóng, nếu không muốn ăn thì anh có thể dùng để ủ ấm tay. Với lại anh nên để điện thoại ở chế độ rung, để người nhà có tìm cũng dễ nhận ra.]
Tôi vẫn chỉ gật đầu.
Nhìn cô ấy ăn hết nắm cơm còn lại, sau đó đứng dậy ném vỏ vào thùng rác.