Nghĩa Hưng, tháng 12 năm 2013. Trời đã vào đông, chỉ một cơn gió nhẹ thổi qua cũng đủ khiến người ta sởn gai ốc.
Em co ro trong một góc căn phòng tối om, chỉ có chút ánh sáng le lói len qua khe cửa. Lúc này đã là nửa đêm, nhiệt độ chỉ trên dưới 8°C, nhưng em chỉ mặc một bộ quần áo mỏng manh, ngắn cũn cỡn, trên mình chi chít những vết thương do bị roi đánh.
Đột nhiên, bụng em réo lên một tiếng lớn. Em đã bị bỏ đói suốt ba ngày. Cả người em run lên vì lạnh, cơn đau từ những vết thương khiến em không tài nào ngủ được. Nhưng có lẽ vì quá đau và kiệt sức nên chẳng bao lâu sau em đã thiếp đi.
Một lúc sau, cánh cửa phòng bất ngờ bị ai đó đạp tung. Ánh sáng đã có thể soi vào thân xác nhỏ bé, yếu ớt đang co mình trong góc phòng. Một người đàn ông gầy gò lao vào, vội vàng bế em lên rồi đưa em đến bệnh viện.
9 năm sau.
Trong một căn nhà hoang nằm ở gần cánh đồng quê huyện Nghĩa Hưng, lúc này đã vào đêm, ánh trăng xuyên qua khung cửa khiến người ta có thể dễ dàng nhìn thấy tình cảnh hỗn loạn đang xảy ra bên trong.
Trong căn nhà hoang ấy, chỉ thấy rất nhiều những cậu thanh niên đang nằm la liệt thành một vòng tròn trên nền đất lạnh toát. Đứng giữa vòng tròn người ấy là một cô gái nhỏ nhắn với mái tóc dài đến ngang vai rối bù đang đứng thở hổn hển.
Nhìn tình cảnh hiện tại cũng có thể dễ dàng đoán được chuyện cô gái ấy đã đánh gục những cậu thanh niên kia. Tất cả những người ở đây đều mặc đồng phục cấp 3 và của cùng một trường.
Đột nhiên có một người lặng lẽ đứng dậy ở sau lưng cô. Không biết lấy được ở đâu nhưng cậu ta đang cầm một thanh sắt trong tay, chẳng nói chẳng rằng liền đập thanh sắt đó thật mạnh vào đầu cô gái trước mặt.
Cú đánh ấy khiến cô ngã xuống đất, còn cậu thanh niên kia thì đứng cười lớn, sau đó cậu ta liền giương thanh sắt đó lên thật cao, đôi mắt hiện lên đầy nét ác ý hệt như muốn lấy mạng đối phương.
Cậu ta vung gậy xuống, dùng lực rất mạnh, không chút thương hoa tiếc ngọc. Nhưng khi chiếc gậy sắp chạm tới, cô liền quay lại nắm chặt lấy nó đồng thời kéo cả cậu thanh niên kia xuống làm cậu ta ngã chổng vó.
Cô từ từ bò dậy, tay vẫn nắm chặt thanh sắt, không nói hai lời liền đập thẳng vào đầu cậu ta, coi như là ăn miếng trả miếng.
Sau đó, chỉ thấy cô ấy chạy ra ngoài với một chiếc đầu đầy m.á.u rồi vội vàng đạp xe đi đâu đó, có lẽ là về nhà hoặc đi bệnh viện.
Ngày hôm sau.
"Anh Đình, không biết mấy hôm nay có chuyện gì mà không thấy An đi học vậy anh?"
Một giọng nói phát ra từ điện thoại, là giọng nữ.
"Mấy hôm nay tôi không về nhà." Người đàn ông trung niên ậm ừ một lúc lâu mới nói tiếp. "Để tối nay tôi về nhà xem thử, cảm ơn cô giáo."
"Dạ, em chào anh."
"Vâng, chào cô giáo."
Nói xong thì cả hai đều cúp máy.
Đến buổi tối, người đàn ông trung niên kia chạy xe về nhà. Nhà hắn nằm trong một con dong khá lớn, lâu lâu vẫn có ô tô đi qua. Vừa đi đến cổng thì hắn đã thấy một chiếc xe đạp đang nằm ở sân, cửa nhà đã đóng nhưng lại chưa kín hẳn mà còn hở ra một đoạn nhỏ.
Hắn liền đi đến đẩy cửa, nhưng hình như nó đang bị một thứ gì đó chặn lại. Thấy vậy, hắn liền dùng thêm chút lực nữa mới đẩy được cửa mở ra.
Cánh cửa vừa mở ra, ánh đèn đường chiếu một chút ánh sáng le lói vào trong căn nhà đơn sơ. Trước mắt hắn là cảnh tượng một cô học sinh cấp 3 vẫn đang mặc đồng phục nằm sõng soài trên đất với một vũng m.á.u nhỏ ngay ở vùng đầu.
"Nhóc con." Hắn hét lên rồi chạy vào trong khẽ lay người cô ấy.
Thấy người trước mặt không có phản ứng gì, hắn liền bế cô ấy lên rồi chạy vội sang nhà bên cạnh hét lớn: "Bác Viện, bác Sen ơi, giúp cháu với."
Nửa phút sau, sân nhà hàng xóm được bật đèn sáng trưng, sau đó hai vợ chồng già ở độ tuổi 60 hối hả chạy ra. Họ chưa kịp hỏi chuyện thì đã nhìn thấy cô bé đang nằm bất tỉnh trên tay hắn.
Trên mặt con bé... là máu.
"Con bé bị sao thế?" Người chồng chạy ra hỏi.
"Con cũng không biết." Hắn hối hả. "Bác, bác chở bọn con tới bệnh viện được không?"
Người chồng gật đầu rồi vội vàng chạy đi lấy xe máy. Khi dắt xe ra đến cổng, người chồng đưa mũ cho hắn rồi quay đầu lại dặn vợ: "Bà ở nhà nấu chút đồ ăn, tôi đưa hai đứa nó đến bệnh viện rồi về chở bà đến sau."
Nói rồi người chồng vội vàng chạy xe đến bệnh viện gần nhất. Khi đến nơi, người đàn ông kia vội vàng bế cô chạy vào trong bệnh viện. Vài phút sau, cô được đưa vào phòng cấp cứu.
Người đàn ông trung niên ngồi ở ngoài ghế chờ phòng cấp cứu mà cứ thấp thỏm mãi. Đệ tử của hắn, lại bị bắt nạt sao?
Cô mất cha mẹ từ lúc 5 tuổi, được ông nội nuôi nấng và chăm sóc. Nhưng đến lúc lên 8 thì ông mất, ông bà ngoại cũng chẳng còn, cô được gia đình bác cả nhận nuôi. Bác cả của cô khá giàu có, bác trai vừa hiền lành lại còn tốt bụng. Vốn tưởng rằng cô sẽ có một cuộc sống bình thường như bao đứa trẻ khác nhưng không. Bác trai khá bận rộn nên không có thời gian ở nhà nhiều, vì vậy nên bác gái và chị họ bằng tuổi thường hay bắt nạt và đánh đập cô.
Sau lần bị họ đánh nhừ tử vào năm 8 tuổi, cô đã được hắn cứu sống, sau đó liền bái hắn làm thầy dạy võ. Hắn là Trần Văn Đình, 45 tuổi, rất giỏi về phương diện tâm linh và đánh đấm.
Vì muốn được đi học và vì không có ai chăm sóc nên cô tiếp tục quay lại nhà bác cả, nhưng bốn năm sau cô lại bỏ đi và đến căn nhà cũ kĩ của hắn để sinh sống. Cũng vì không muốn làm phiền hắn nên năm năm nay cô luôn đi làm thêm vào những lúc rảnh rỗi để có tiền đi học và sinh hoạt.
Rất lâu sau, ca phẫu thuật hoàn thành, Đình đã có thể đi vào trong thăm đệ tử của hắn.
Vừa bước vào phòng bệnh, hắn đã cảm thấy trái tim mình buốt lạnh như bị ai đó tạt vào một gáo nước đầy đá. Nằm trên giường bệnh là một cô gái nhỏ nhắn, mắt cô nhắm tịt, làn da xanh xao với mái tóc rối bù, xơ xác.
Hắn đi đến ngồi bên cạnh giường bệnh rồi vuốt nhẹ mái tóc của đứa trẻ trước mặt, trong mắt hiện rõ một tia đau thương. Nghĩ đến tất cả những chuyện con bé phải trải qua khiến hắn không khỏi xót xa. Đệ tử của hắn, tên Bình An nhưng cuộc đời chưa bao giờ được thực sự bình an.
Chợt nghe thấy tiếng cười khúc khích của cô gái trước mặt.
"Sư phụ, thầy thấy con có oách không?"
Hắn cốc nhẹ đầu cô, cằn nhằn: "Còn cười được. Rồi làm sao mà lại bị đánh?"
"Không sao." Cô đáp. "Rồi con sẽ trả lại tất cả."
"Tỉnh từ lúc nào?"
"Từ lúc bọn họ đang vá đầu con ấy."
Con nhóc này, không bao giờ ăn nói đàng hoàng tử tế.
Đột nhiên cánh cửa phòng bệnh mở ra, người vợ khi nãy đi vào trong và cầm theo một hộp đồ ăn. Bà nhìn thấy Bình An đã tỉnh thì rất đỗi vui mừng, bà liền đặt vội hộp đồ ăn xuống bàn rồi chạy đến bên giường hỏi thăm.
"An có sao không con?"
"Dạ không." Cô lắc đầu.
"Bà có bất ngờ này dành cho con." Bà Sen hào hứng.
Sau đó, bà nhìn ra cửa, hai người kia cũng dõi mắt nhìn theo hướng đó thì mới thấy một cậu thanh niên tuổi khoảng 22 cầm theo một giỏ hoa quả bước vào.
Anh ăn mặc khá sang trọng với một bộ vest đen, còn đeo cà vạt chỉnh tề, trên tay còn đeo một chiếc đồng hồ sáng lấp lánh, trị giá hàng chục triệu.
"Em gái, anh về rồi đây." Anh hướng mắt về phía cô, nói.
Anh là Lương Thành An, mồ côi cha mẹ từ lúc lên 10, được gia đình bạn thân của bố nhận nuôi rồi đưa ra nước ngoài học tập và sinh sống. Anh vừa mới tốt nghiệp đại học tháng trước và về nước được hai ngày, mục đích là để thăm và đón em gái đi cùng với mình. Lương Bình An chính là em gái ruột của anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bình An ngẩn ra nhìn người trước mặt, cảm thấy CPU như sắp cháy đến nơi. Cô nhớ bản thân có một người anh trai lớn hơn năm tuổi, nhưng hai anh em đã không gặp nhau 12 năm. Sau khi bố mẹ qua đời vì tai nạn, anh trai đi theo gia đình bác Tâm bạn thân của bố ra nước ngoài, còn cô thì ở với ông nội. Người này gọi cô là em gái, chẳng lẽ anh ấy...
Cô chống tay xuống giường, cố gắng đẩy cơ thể mình ngồi dậy, sư phụ ở đằng sau thấy thế cũng giúp cô một tay.
"Anh là..." Cô ngập ngừng, trong lòng như có một tảng đá lớn ném vào mặt hồ tĩnh lặng làm sóng đánh dồn dập.
Bác Sen và sư phụ cô nhìn nhau như ngầm hiểu ý rồi cùng nhau đi ra ngoài.
Khi chỉ còn lại hai người họ ở trong phòng, Thành An mới đi đến bên cạnh giường bệnh rồi ngồi xuống.
Anh nắm tay Bình An, nói: "Anh là Lương Thành An, anh trai của em."
Cô ngồi bất động, hai mắt vẫn không rời khỏi Lương Thành An. Cô cảm thấy cổ họng mình như nghẹn lại, trái tim đã nguội lạnh từ lâu bỗng dưng nhói đau, chóp mũi chua xót đến tột độ, sương mù trong khoé mắt như muốn bốc lên.
Thành An khẽ xoa đầu cô, anh nhìn em gái, nhẹ nhàng hỏi thăm: "Có đau không?"
Cô vội lắc đầu, muốn đáp anh trai nhưng lại không nói nên lời.
Anh đưa tay khẽ chạm vào má em gái, trái tim anh bỗng dưng trùng xuống. Da em xanh xao, là con gái nhưng da của em không được mịn màng như những người khác. Tay của em có những vết chai và sẹo nhỏ, móng tay cắt cụt ngủn, còn hơi thô ráp do thường xuyên làm những việc tay chân và tập võ.
Anh nhẹ nhàng ôm em gái vào lòng, thân hình em nhỏ nhắn, gầy guộc, như chỉ có da bọc xương. Em gái gầy quá, anh ôm em mà chưa đầy một vòng tay. Tóc em ngắn nhưng lại quá đỗi thô sơ, còn không đều màu do cháy nắng nữa. Đáng lẽ anh phải về đón em gái sớm hơn mới phải.
Đột nhiên cả người em gái khẽ run lên rồi ôm chặt lấy anh. Khi ấy anh biết rằng, em gái đang khóc. Anh vỗ lưng em an ủi nhưng bản thân cũng không kiềm được mà rơi lệ.
Hai anh em họ ôm nhau khóc sướt mướt. Anh nhớ em gái quá, cuối cùng anh cũng được gặp em ấy rồi.
Khi gặp được anh, cô như vỡ òa trong hạnh phúc. Anh em cô xa nhau 12 năm, anh là người thân duy nhất của cô, là người cô mong nhớ bao nhiêu năm nay.
Từ lúc bố mẹ mất đến nay, cô luôn ép bản thân phải trở nên thật mạnh mẽ. Dù bị mắng chửi hay đánh đập như thế nào, cô vẫn không để bản thân rơi dù chỉ một giọt nước mắt. Nhưng giờ đây, khi biết anh trai đã trở về, cô vốn định nở một nụ cười thật tươi để chào đón anh. Nhưng có lẽ vì tủi hờn bấy lâu mà cô mới trở nên yếu đuối như bây giờ.
Cô ôm chặt lấy anh, khóc không thành tiếng. Cô nhớ anh quá, cuối cùng anh cũng trở về gặp cô rồi.
"Tháng sau anh đưa em đi, anh sẽ không để em ở đây chịu khổ nữa." Thành An khẽ xoa đầu em gái, nói.
Khi nghe thấy câu nói này của anh trai, cô vội buông anh ra, qua quýt lau nước mắt, hỏi: "Đi? Đi đâu?"
"Đi với anh ra nước ngoài." Thành An đáp.
"Em không đi." Cô lắc đầu nguây nguẩy. "Em không muốn đi."
Dường như Thành An không hài lòng với câu trả lời của em gái, anh khẽ cau mày, nhưng vẫn bình tĩnh nói: "Anh biết là em lưu luyến nơi này. Nhưng hiện tại em chỉ còn một mình anh là người thân, anh cũng vậy, chỉ có hai anh em ta nương tựa với nhau mà sống." Anh ngừng lại một lúc rồi mới nói tiếp. "Em ở đây với người đó, anh không an tâm."
"Người đó?" Cô khẽ nheo mắt, mi tâm nhíu lại. "Ý anh nói sư phụ em?"
Thành An gật đầu, nói: "Danh tính và công việc của ông ta không rõ ràng, hành tung lại thất thường. Anh thấy ông ta không phải loại người đàng hoàng gì."
"Câm miệng." Cô trừng mắt nhìn anh trai, tuy âm lượng thấp nhưng sức nặng của câu nói này lại khá cao.
"Em..." Thành An ngập ngừng.
Em gái lại vì người ngoài mà có thái độ này với anh sao?
"Nếu anh nói xấu sư phụ em một lần nào nữa, thì từ nay đừng có gọi em là em gái." Cô quay đi, không thèm nhìn anh nữa.
Cô mang ơn sư phụ, thầy là người đã cứu rỗi cuộc đời của cô, là ánh sáng đã đưa cô ra khỏi bóng tối của quá khứ. Đối với cô, Đình không chỉ là một người thầy, mà còn là một người cha. Cô không muốn nghe người khác nói lời không hay về sư phụ mình.
Thành An kích động đứng phắt dậy, lớn tiếng: "Em nhìn lại bản thân hiện tại mà xem, em đi theo người đó chỉ học toàn tính xấu. Anh nghe chị Diễm và bác gái kể lại rồi, em thường xuyên gây gổ đánh nhau ở trường, về nhà bắt nạt chị rồi còn theo ông ta bỏ nhà ra đi."
Anh lấy lại bình tĩnh, nói. "Đúng là cái thứ không ra gì, lại dạy em gái anh ra nông nỗi này."
Bình An nghe anh nói mà siết chặt tay. Cô giật kim tiêm, đứng phắt dậy rồi đẩy anh trai một cái thật mạnh khiến Thành An mất thăng bằng mà ngã xuống. Nhưng sau đó anh đã nhanh chóng đứng dậy.
"Em làm trò gì đây, lại vì cái thứ đó mà đánh anh trai của em?" Thành An lớn tiếng.
Nhưng khi nhìn thấy những giọt m.á.u đang từ tay Bình An nhỏ xuống đất, anh mới hạ giọng: "Em gái, đừng kích động, em còn đang bị thương."
Cô tiến gần về phía anh trai, nắm lấy cổ áo anh, gằn giọng: "Tôi đã nói rồi, anh không được phép nói xấu sư phụ của tôi."
Đồng tử của anh khẽ giãn ra, em ấy, đổi cách xưng hô rồi.
"Diễm nói không sai, em đúng là bị ông ta dạy hư rồi. Anh là anh trai ruột của em đấy."
"Anh trai ruột?" Cô cười nhạt một tiếng, siết chặt bàn tay khiến móng tay trở lên trắng bệch.
Bình An hít một hơi thật sâu, nói: "Năm 8 tuổi, tôi bị mẹ con chúng nó đánh như một con chó, không biết lúc đó anh trai ruột của tôi đang ở đâu?"
"Em...chuyện này, em bị đánh lúc nào?" Anh hoảng hốt.
"Ngày hôm đó nếu không có sư phụ thì bây giờ anh về đây, đến cả cái xác của em gái anh cũng chẳng còn." Cô bình tĩnh, âm lượng của giọng nói từ đầu đến cuối vẫn không hề thay đổi.
"Nhưng vì để đi học, tôi quyết định trở lại đó tiếp tục chịu bị đánh, bị mắng." Bình An nói tiếp. "Đến năm 12 tuổi, nó tỏ tình bị từ chối, lúc về liền trút giận lên người tôi."
"Nó làm gì em?" Thành An kích động, đôi mắt hiện đầy những tia gân máu.
"Nó đốt tóc tôi, dùng kéo cứa mặt tôi, nó nói tôi là đồ con hoang, có mẹ sinh không có mẹ dạy." Cô thả lỏng bàn tay, trái tim dần dần nguội lạnh.
Cô đẩy anh trai ra, rồi chỉ lên đầu mình: "Ngay cả cái này, cũng do một tay nó gây ra." Cô quay đầu về hướng khác, giọng nghẹn lại: "Anh là cái thá gì mà dám phán xét sư phụ tôi."
Trái tim Thành An như hẫng lại một nhịp, từng câu em gái nói như những lưỡi d.a.o đ.â.m thẳng vào trái tim anh. Ngày hôm qua khi anh vừa về đã đến thẳng nhà bác thăm em gái, nhưng chỉ gặp mỗi chị họ và bác gái. Bác gái nói em gái anh từ nhỏ đã xấu tính, thường xuyên giao du với bọn côn đồ, lại đi theo một người có hành tung kì quái. Chị họ nói em gái anh thường xuyên bắt nạt cô ta, nhưng cô ta vẫn không để bụng mà đối xử tốt với em gái anh, thế mà nó lại bỏ đi theo người xấu.
Nhưng vừa rồi, những gì em gái nói lại khác biệt hoàn toàn với những gì chị họ kể khiến trái tim Thành An như bị bóp nghẹn lại, cả người toát đầy mồ hôi lạnh. Tại sao anh lại vội vàng tin lời của người ngoài mà làm tổn thương em gái mình? Em gái anh, tại sao lại phải chịu đựng những điều này?
Mắt anh đỏ ửng, ầng ậng nước, anh đưa tay ra như muốn chạm vào em gái nhưng anh lại đứng bất động, lòng bàn chân như mọc rễ không thể di chuyển.
Khoảnh khắc ấy, anh cảm thấy trái tim mình như bị ai đó cứa thành từng mảnh, nhói đau.
Vừa mới nói dứt câu, Bình An liền cảm thấy đầu óc choáng váng, tay chân bủn rủn tưởng như đứng không vững. Đến khi tưởng rằng bản thân sẽ ngã xuống thì đột nhiên cô được ai đó đỡ lấy rồi bế cô đặt lên giường, người đó là sư phụ.
"Sư phụ, con không muốn đi đâu hết." Cô nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn. "Xin thầy hãy giữ con lại."
"Biết rồi biết rồi." Sư phụ vỗ nhẹ tay cô, an ủi. "Ngủ đi."
Cô khẽ nhắm mắt, hai tay vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y sư phụ như sợ rằng bản thân sẽ bị đem đi mất. Cô vốn tưởng rằng hôm nay là ngày mà cô hạnh phúc nhất, nhưng anh trai lại làm cô vô cùng thất vọng. Cô không trách anh vì anh không hiểu cô, vì anh em họ dù gì cũng đã xa cách 12 năm, nhưng anh lại không tìm hiểu rõ mọi chuyện mà đi tin người đã bao lần hãm hại và bắt nạt cô. Điều tồi tệ hơn là, anh lại vì lời của bọn họ mà nói lời nhục mạ sư phụ.
Đình khẽ vỗ về như đang ru cho đệ tử hắn ngủ. Con nhóc này, lúc nào cũng dễ kích động như vậy, chẳng biết là học cái tính này từ ai. Chắc chắn là không phải từ hắn rồi.
Sau khi Bình An đã chìm vào giấc ngủ, hắn mới quay ra nhìn Thành An, nói: "Cậu ngồi xuống đi, chúng ta từ từ nói chuyện.''