Cuộc gọi lúc nửa đêm từ đồn công an báo con gái Minh Anh bị bắt vì tội đánh người.
Càng bàng hoàng hơn khi biết người bị đánh chính là chồng cô và tình nhân của hắn.
Tại đồn cảnh sát, đối mặt với bộ mặt giả tạo của người chồng bội bạc và sự trơ trẽn của kẻ thứ ba, Minh Anh không hề sụp đổ. Vỏ bọc người vợ nhu mì sụp đổ, nhường chỗ cho sự kiên nghị và lạnh lùng. Cô không cầu xin, không khóc lóc, mà quyết định dùng chính tình huống trớ trêu này làm đòn bẩy.
- Tờ đơn ly hôn này, ký hay để tôi gọi báo chí?
—-
Đồng hồ trên tường điểm mười hai giờ đêm. Tiếng chuông điện thoại bàn bất ngờ reo lên inh ỏi, chói tai trong không gian tĩnh mịch của căn nhà. Minh Anh giật mình tỉnh giấc, trái tim đập loạn xạ. Ai lại gọi vào giờ này?
Cô nhấc máy, giọng An Nhiên ở đầu dây bên kia nghẹn ngào, đứt quãng.
- Mẹ ơi... con... con đang ở đồn công an...
- Cái gì?!
- Con đánh nhau... bị bắt rồi...
Minh Anh cảm giác như có dòng điện chạy qua người, bàng hoàng đến mức suýt đánh rơi điện thoại. An Nhiên đi đánh nhau? Ở đồn công an?
- Ai? Ai bị đánh? Sao lại thế?
Giọng An Nhiên càng thêm nghẹn lại, mang theo sự phẫn nộ tột cùng.
- Bố... bố và... và dì ghẻ!
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
- ...
- Con không chịu nổi! Con thấy họ... họ ở cùng nhau... con không kìm được!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Minh Anh sững sờ. "Bố và dì ghẻ". Cú sốc này lớn hơn mọi thứ cô từng tưởng tượng. Nó không chỉ là sự phản bội, nó là sự phơi bày trần trụi nhất, đau đớn nhất, ngay trước mặt con gái cô. Một cảm giác vừa như bị đ.ấ.m mạnh vào ngực, vừa như có gì đó trong cô vỡ vụn. Nhưng chỉ trong vài giây ngắn ngủi. Bàng hoàng qua đi, sự lạnh lẽo và kiên nghị nhanh chóng thế chỗ.
- Đồn công an nào? Nói rõ địa chỉ cho mẹ.
- Đồn... đồn ở phố H, số... số 123...
Minh Anh ghi lại địa chỉ, giọng nói đã hoàn toàn bình tĩnh đến mức đáng sợ.
- Được rồi. Con ở yên đó. Mẹ đến ngay.
Cô cúp máy. Đứng lặng giữa căn phòng tối, vẻ mặt từ ngơ ngác chuyển sang lạnh băng. Sụp đổ ư? Khóc lóc ư? Không. Đây không phải lúc cho những thứ yếu mềm đó. Đây là lúc phải đối mặt. Đối mặt với sự thật tàn nhẫn về người chồng, và đối mặt với hậu quả hành động bốc đồng của con gái.
Nhanh chóng thay quần áo, Minh Anh lao ra khỏi nhà. Con đường đêm vắng lặng. Đầu óc cô trống rỗng những suy nghĩ, chỉ còn lại duy nhất một mục tiêu: đến đó, tìm hiểu mọi chuyện, và bảo vệ An Nhiên.
Cô đến đồn công an. Ánh đèn neon trắng lạnh lẽo rọi xuống khu vực giải quyết sự việc, nơi có vài người đang làm việc. Minh Anh nhìn thấy An Nhiên ngồi một góc trên chiếc ghế băng, khoanh tay trước ngực, trông có vẻ bướng bỉnh nhưng đôi mắt vẫn lộ vẻ sợ hãi.
Cách đó không xa, Hoàng Nam đang nói chuyện với một viên cảnh sát. Nét mặt anh ta vừa bực bội vì bị làm phiền, lại vừa cố giữ vẻ bình tĩnh, đạo mạo thường ngày. Bên cạnh anh ta là một người phụ nữ. Mái tóc dài, chiếc váy đỏ... Minh Anh nhận ra ngay lập tức. Thùy Linh. Người mà cô đã lờ mờ nghi ngờ bấy lâu. Cô ta đang nép vào cánh tay Hoàng Nam, giả vờ đau khổ, thỉnh thoảng lại nhìn trộm về phía An Nhiên với ánh mắt đầy oán giận.
Hoàng Nam ngước lên, nhìn thấy Minh Anh bước vào. Vẻ mặt anh ta thoáng giật mình, sự bình tĩnh giả tạo tan biến trong giây lát. Rồi anh ta lập tức chuyển sang vai 'người chồng khổ tâm', tiến lại gần với vẻ lo lắng giả tạo.
- Em sao lại đến đây? Giờ này rồi... Chuyện nhỏ thôi mà, anh đang giải quyết rồi. Đáng lẽ em cứ ngủ đi chứ.
Giọng điệu đó, cách diễn xuất vụng về đó khiến Minh Anh chỉ thấy ghê tởm. Cô không trả lời, lờ đi anh ta như một người xa lạ. Bước thẳng đến chỗ An Nhiên, cô nhẹ nhàng đặt tay lên vai con gái. Bàn tay An Nhiên lạnh ngắt.
- Con không sao chứ?
An Nhiên ngẩng đầu lên nhìn mẹ, đôi mắt đỏ hoe.
Minh Anh quay sang viên cảnh sát đang quan sát họ, vẻ mặt nghiêm nghị.
- Xin lỗi làm phiền anh. Tôi là mẹ của cháu. Và cũng là vợ của người bị hại... à không, là người liên quan trong vụ việc này.