Ta nghe Thu Cúc cẩn thận đề nghị với Mai Thu Hương:
- Chủ tử, đêm nay người sẽ được hoàng thượng thị tẩm, nô tỳ hầu người tắm rửa nhé.
Mai Thu Hương vẫn giống như trong ký ức của ta, đứng trước chậu hoa lan nơi cửa sổ, bĩu cánh môi ra tỏ ý khinh thường:
- Bản cung ghét nhất là kiểu ra vẻ tranh sủng như thế. Bản cung muốn đợi đến khi nào bản cung yêu hoàng thượng rồi mới đồng ý thị tẩm. Ngươi là cung nữ của ta, đừng bao giờ học theo thói nịnh hót, bợ đỡ của lũ phàm phu tục tử.
Thu Cúc lo lắng hỏi lại:
- Nhưng mà… chủ tử. Nếu chúng ta không thể hiện lòng thành ra một chút, ngộ nhỡ hoàng thượng tức giận trách tội thì sao? Dù sao thì thân phận của chúng ta ở nơi này cũng không được… ổn cho lắm.
Mai Thu Hương vẫn không thèm để tâm:
- Đã như vậy thì ta càng không thể thị tẩm, chuyện này sao có thể miễn cưỡng? Ta không muốn lấy sắc hầu người để cầu được vinh hoa phú quý. Nếu muốn ta dâng hiến tấm thân này thì phải là lúc tình cảm thăng hoa. Tình đến lúc thắm thiết tự nhiên sẽ gắn bó như keo như sơn, bản cung đã quyết định, các ngươi đừng khuyên nữa. Cho dù hoàng thượng có trách phạt thì ta cũng không sợ.
Ta cảm thấy vừa choáng váng vừa nực cười. Lúc này thì ta đã tin rằng bản thân được ông trời thương xót cho sống lại.
Cảm giác từng cây gậy giáng xuống thân thể vẫn còn âm ỉ, cơn đau rách da xé thịt vẫn chưa tan, mở mắt ra, ta trở về ngày đầu tiên theo công chúa vào cung. Thật tốt. Vậy thì ta sẽ thoát khỏi số phận vì mù quáng trung thành với một chủ tử không xứng đáng mà chịu khổ, chịu đói, thậm chí mất đi cả tính mạng nữa.
Thu Cúc vẫn còn đang khuyên nhủ, ta vội kéo tay áo nàng, nhanh chóng lui ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sau bức rèm châu thấp thoáng bóng dáng yểu điệu của công chúa Mai Thu Hương. Không, bây giờ ả ta nào còn là công chúa cao cao tại thượng nữa mà chỉ là một trong những nữ nhân của hoàng đế nước Bắc Hạ. Thế mà ả ta còn không hề ý thức được thân phận của mình, vẫn muốn ra vẻ là một tiên tử không nhuốm bụi trần. So về sự biết thân biết phận, ả thật thua xa những cung nữ như ta và Thu Cúc.
Mai Thu Hương là công chúa nổi tiếng của nước Đông Chiếu, thanh khiết xinh đẹp, thông tuệ cao quý. Mọi người vẫn luôn ca ngợi ả ta là tiên tử hạ phàm. Ả ta rất thích những lời ngợi khen đó mà ra sức trở thành một tiên tử không vướng khói bụi nhân gian, lúc nào cũng thanh nhã thoát tục không màng sự đời. Thế nhưng, sống lại một kiếp ta mới nhận ra, cái gọi là không tranh với đời, không màng thế sự kia thực chất là để che giấu cho bản tính hèn nhát, ích kỷ, chỉ biết nghĩ tới bản thân mà không hề biết đồng cảm với sự đau thương mất mát của người khác.
Dù cho chiến sự quốc gia liên miên, ả vẫn u sầu gảy đàn, dù bất cứ lúc nào cũng không làm đánh mất đi sự thanh tao.
Thái tử vì dân vì nước ra trận đánh giặc chẳng may tử trận, ả nhẹ nhàng hát những khúc ca trong lúc song thân đang đau buồn, nói sinh tử là chuyện thường tình, không được để sự bi thương làm mất đi phong thái cao quý.
Ngay cả khi bản thân phải đi hòa thân tại Bắc Hạ, ả cũng không hề quay đầu lại mà lên kiệu.
Nhìn chúng ta khóc vì xa quê, ả ra vẻ thất vọng dạy bảo:
- Cuộc đời nơi nào cũng là ly biệt, không nên chấp nhất khiến người ta chê cười.
Kiếp trước, ta là cung nữ thân cận của công chúa. Vì cảm thương chủ tử cô đơn phải chịu cảnh hòa thân, xa quê không ai giúp đỡ. Thế nên chuyện gì ta cũng vì ả mà lo liệu, thay ả gánh tất cả những trách nhiệm chịu phạt.
Nhưng, dưới vẻ ngoài thông tuệ thanh thản ấy, trái tim của ả ta càng lúc càng ích kỷ, lạnh lùng vô tình và dần trở nên độc ác hơn. Ả ta vốn không hề xem cung nữ là người. Đối với ả, cung nữ như chúng ta chỉ là tấm lá chắn, là khiên thịt, là đá lót đường để ả từng bước giẫm lên mà nâng cao bản thân mình.
Kiếp này sống lại, ta hạ quyết tâm không ngu ngốc làm tấm lá chắn cho ả ta ra vẻ nữa.